Trong 3 tập thơ lão huynh thi sĩ Phong Tâm tặng tôi: “Đơn giản như dòng sông trôi”, “Bến” và “Buộc thả”, ngoại trừ bài “Ru mắt” trong tập “Bến” được tôi đề cập đến trong bài ngày 28.3.2023, không hiểu sao bài “Cho con” trong tập “Buộc thả” để lại trong tôi một ấn tượng thật dễ chịu…
Lời lẽ trong “Cho con” cũng chẳng có gì cầu kỳ, bí hiểm:
Nầy con
Ba cho các con tất cả
Bằng những thứ vô hình
Không thể cầm trên tay
Không đời nào mong lấy lại
…
Chỉ khi biết làm cha, làm mẹ
Được làm ông, làm bà
Lúc đó các con sẽ nhận thấy
Sẽ cầm nắm được
Bằng đôi bàn tay của trái tim mình
Cái thứ vô hình không thể cầm trên tay, không đời nào mong lấy lại… phải chăng chính là tấm lòng của người biết làm cha làm mẹ, làm ông làm bà….? Tấm lòng ấy chỉ có thể cầm nắm được bằng đôi bàn tay của trái tim chan chứa nỗi yêu thương, tràn trề niềm xúc cảm…
Rất vui và cám ơn bạn Nguyễn Khoa Chiến, Lương Minh phổ biến bài viết đề cập một góc thơ trong tập thơ Phong Tâm lên trang Trung Học Chợ Lách và Tống Phước Hiệp Vĩnh Long.
Lời thơ cũng đơn giản, đúng “thi phong” của bạn Phong Tâm, không cầu kỳ nhưng sâu lắng! Riêng cái tựa cũng vậy, thoáng đọc qua thì “giựt mình” không hiểu nhà thơ muốn nói gì, nhưng dường như đó cũng là cái cách nhà thơ tạo sự “bất ngờ” cho người đọc. Đã nhìn thấy cái tựa như vậy thế nào cũng phải đọc tiếp?!
Rất vui với Bacsi Sửu đã đọc và có ý kiến với bài thơ cùng tác giả