Đôi lứa yêu nhau, kề vai tựa gối, có trăng làm nhân chứng. Rồi buồn đau, hờn giận, chia tay…cũng dưới trăng vàng. Giờ thì đơn lẻ, họ lại đến dưới trăng ước ao cầu nguyện. Ối,Trăng ơi, trăng ơi…! (QĐ)
MỘNG DƯỚI TRĂNG
Ai ước gặp ai giữa đêm trăng?
Lung linh vầng nguyệt tõa xa gần,
Hai ta yên lặng, đầu tựa gối,
Thầm nói yêu, mà dối với trăng,
Một thoáng u buồn, lệ đã lăng,
Dài trên má ngọc, ai xa dần,?
Để trăng nửa mảnh, hồn cô lẽ,
Tình bẽ bàng chi? lạnh gối chăn,
Ai sẽ tìm trăng, để nói năng?
Cầu cho duyên nợ, được như rằng,
Đã yêu mà sống chờ nhau mãi!
Mình phải xa hoài trăng hởi trăng?
Đào văn Lộc
.
Đã yêu mà sống chờ nhau mãi /Mình phải xa hoài trăng hỡi trăng. Tại sao phải chờ nhau, hờn giận hoài, càng giận càng yêu, cớ sao phải chờ mãi??? Có trăng làm chứng rồi còn hỏi nữa chi? Tác giả hơi bị mâu thuẫn.
Lộc ơi! tao nhớ mầy lắm, do không đươc khoẻ nên chậm phản hồi