Không biết vì sao thi sĩ Đào Văn Lộc đặt tên bài thơ sau của mình là NGỠ NGÀNG? Chắc có lẽ vì cuộc tình đến và đi nhanh quá nhưng dư âm thì còn mãi… Cảm giác luyến nhớ, tiếc nuối cứ dâng trào trong tâm hồn em!(QĐ)
NGỞ NGÀNG
Hoa tình chớm nở một lần thôi,
Chợt gió thu sang nhụy tả tơi,
Luyến nhớ em tìm về dĩ vãng,
U buồn nhỏ lệ khóc đời trôi,
Đời hoa gió quyện theo năm tháng,
Số phận nào nguôi cũng tại trời,
Tiễn biệt mùa thu em vẩn tiếc,
Sao tình mãi rụng hởi người ơi ?
Đào văn Lộc