RỪNG THƯƠNG
Bóng mình vụn vỡ cùng trăng
Khi cơn ngâu rụng sầu giăng suối tình
Phiến hồn trôi nổi điêu linh
Theo cơn lũ cuốn xa nghìn làng buôn
Từ nhau sánh bước đường truông
Biệt ly cho mảnh tình suông bẻ bàng
Rừng chiều con én lang thang
Lạc bầy rơi rớt tiếng than nao lòng
Lao xao suối bạc lưng tròng
Khát khao nguồn cạn sầu đong thêm sầu
Ơi giàng xin dứt dòng ngâu
Gương trăng đầy đặn nổi sầu phôi phai
Sầu mong
Mưa Ngâu tháng bảy, lòng sầu
Giàng ơi!, sao nỡ…. Tìm đâu bóng chàng????
Đêm trăng vỡ vụn mơ màng
Nhớ người, người nhớ, lá vàng rừng thu…. Nhật Lệ ơi!
Sư tỉ Nhật Lệ ơi, đọc qua bài này đệ chợt nhớ lại 1 bài hát tựa gì đó đệ đã quên rồi, nhưng đệ còn nhớ mấy câu : “Nàng tên là Châu Pha , người con gái…………..” đó nha sư tỉ.
Cám ơn chị HOA đã đồng cảm cùng NHẬT LỆ
NHẬT LỆ
Cũng là cuộc tình đẫm lệ của kẻ thượng người kinh Hoài Thương ơi
NHẬT LỆ
Rừng Thương bạt ngàn nhiều tầng lớp lắm Nhật Lệ ơi!
Dạ Lạc giữa rừng thương khó thoát phải hôn anh Phong Tâm
Nhật Lệ