PHẢI CHI
Phải chi mình chẳng gặp nhau,
Phải chi đừng nói lời nào mến thương.
Phải chi như kẻ qua đường,
Đừng làm bận mối tơ vương cuộc đời.
Phải chi mỗi đứa một nơi,
Mình đừng hò hẹn bằng lời thơ yêu.
Em đâu khóc những buổi chiều,
Bước sang tháng bảy tiêu đìu mưa ngâu.
Anh đâu đo được em sầu,
Bão giông gào thét tận sâu cõi lòng.
Mỗi ngày em chỉ chờ mong,
Được nghe tiếng nói thì lòng mới yên.
Nếu không em sẽ thành điên,
Ra vào nhung nhớ triền miên đêm dài.
Nỗi lòng cứ mãi u hoài,
Xót xa hốc hác mệt nhoài thâu canh.
Anh ơi sao lại nỡ đành,
Bỏ em sống cảnh lạnh tanh cuộc đời.!
NGỌC HOA
Chị Ngọc Hoa ơi !!! Đọc bài thơ chị thật tức quá đi thôi .Cứ….. phải chi?… hoài, thôi thì:
Phải chi duyên nợ đừng oan trái,?
Em vẫn yêu hoài, yêu đắm say,
Chừng ấy,đêm ngày không vắng bóng,
Cho lòng thõa mãn ,lúc sang đông,
Thôi nhé!! tình nồng em xin gởi,
Bài thơ, em gợi tiếng tơ lòng,
Trả lời cho Lộc đây:
Giọt buồn quanh quẩn ở trong ta
Dẫu rằng người ấy đã đi xa
Làm sao xua khỏi lòng nhung nhớ
Để được trả về ta là ta.
GIÁ NHƯ ANH CÓ THỂ
Giá như anh có thể
Chẳng để em vội vàng
Đẩy thuyền rời xa bến
Để đêm về buồn côi
giá như anh có thể
Cho em được nụ cười
Cả bầu trời ước mơ
Cả đêm dài hạnh phúc
Không biết em có thấu
Chẳng biết em có hiểu
Là tấm lòng của anh
Là trái tim máu đỏ
Là hạnh phúc cuộc đời
Đều trao em tất cả
(Nói thay SH )
Chị Hoa ơi bài thơ chị buồn thảm thiết Nhật Lệ chia sẽ cùng chị nhé
CẢM THÔNG
Ngọc hoa nhỏ lệ canh thâu
Xót tình em gửi đôi câu cảm hoài
Phải chi tóc vắn tóc dài
Quyện vào chăn gối vương cài dốc mơ
Phải chi đừng dệt cung tơ
Đừng say đắm những vần thơ ru lòng
Thì dù kẻ bắc người đông
Thì đêm xuân chẳng mênh mông nỗi sầu
NHẬT LỆ
Nhật Lệ ơi! Nhưng mà:
Muốn đừng vương nặng nỗi sầu
Mỗi ngày được gặp, bao lâu cũng chờ
Bây giờ là nỗi thờ ơ
Cuộc tình tan vỡ, bến mơ xa rồi.