Con bé đã ngủ trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Cô Tư bắt đầu tâm sự khuyên lơn Ngọc. Trên đời này còn lắm đàn ông, con đã hết lòng với người ta mà người ta không trân trọng tình cảm đó thì người đàn ông đó không phải người tốt. Con nên tìm cho mình một công việc thích hợp và tìm vui trong công việc ấy. Biết đâu sau này con sẽ gặp được người có tấm lòng tốt hơn cũng có thể sẽ khá giả hơn.
Lời khuyên của dì Tư đã thức tỉnh Ngọc , để quên được mọi thứ cô phải làm lại từ đầu … Bắt đầu bằng con số không Ngọc đã phải cật lực làm việc, việc gì cô cũng làm, khó nhọc nào cô cũng vượt qua , bàn tay còn chưa khô vết mực của cô đã không từ bỏ một công việc nhỏ to nào, có khi đuối sức gần như gục ngã cô lại tự vực mình dậy bằng những lời khuyên của dì Tư , bằng câu chuyện của ngày xưa….
Khi đã có đủ tiền để trang trãi cho cuộc sống , Ngọc lại lao vào học tập, với ý chí mãnh liệt, với bản lĩnh của một người trở về từ cõi chết cô đã vươn lên, đưa mình từ thành công này đến thắng lợi khác …
Và sau gần 20 năm phấn đấu, cuối cùng cô cũng leo lên được chức Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tổng công ty may mặc, trong tay cô giờ đây đã có 3 công ty may lớn , hàng ngàn công nhân , sản phẩm của cô chiếm thị phần lớn trong và ngoài nước , tên tuổi Ngọc vang dội trong ngành may mặc, uy tín của cô – một doanh nhân trẻ ngày càng được nâng cao thế nhưng cuộc sống của cô vẫn không thay đổi, vẫn cô đơn … Đêm đêm Ngọc thui thủi một mình trong biệt thự thênh thang trống vắng, người đàn ông ra đi đã để lại trong lòng cô vết thương khá lớn, mãi đến bây giờ cô cũng không thể nào mở lòng với một ai, cô lao vào công việc và quên bẳng rằng cô đã dần mất đi tuổi thanh xuân.
Ngọc tươi cười bước vào hội trường , nhiều tiếng vỗ tay chào đón Ngọc , nhiều ánh mắt thân thiện dành cho cô . Đây là lần thứ sáu Ngọc đi tiền trạm cho đợt từ thiện mỗ mắt người nghèo vùng sâu , vùng xa . Dừng lại thật lâu nơi có một đôi mắt thân quen , tim Ngọc chợt nhói đau khi nhận ra rằng chính đôi mắt này thỉnh thoảng đã hiện về trong giấc ngủ của cô , đôi mắt ấm áp nồng nàn của mối tình đầu khó quên , của một thời áo trắng … Ngọc bắt đầu tham gia công tác từ thiện từ sau ngày trở về thăm lại dì Tư, mãnh đất xưa giờ trơ trọi mấy bụi chuối già , nghe người hàng xóm kể dì Tư mất đã hai năm rồi, bé Hạnh được dì ruột đưa về quê ở tận Thất Sơn là nơi chôn nhau cắt rốn của dì Tư ngày trước. Nhìn cảnh cũ lòng chạnh đau, hình ảnh đêm nào nghe dì kể chuyện lại hiện về, lúc Ngọc gạt nước mắt chào dì lần cuối . Dì ơi ! ơn dì ơn tái tạo !
Tiếng ông chủ tịch Xã đưa Ngọc về với thực tế :
– Mời bà Ngọc – Trưởng đoàn từ thiện Linh Quang lên phát biểu ạ !
âââ
Ngồi trước mặt Ngọc là người đàn ông đó, con người đã vì “ ruộng sâu ao cá ” mà ruồng bỏ Ngọc, con người vì vật chất phù hoa mà nhẫn tâm quên đi kỉ niệm của năm năm dài gắn bó yêu thương, Ngọc nghe trong lòng dâng lên nổi uất hận. Hận ư ? người ta nói còn hận là còn thương. Ngọc tự hỏi chẳng lẽ mình còn thương con người bội bạc đó ? Cô lắc đầu như muốn bỏ đi ý tưởng dại dột đó .
Tuấn hỏi to đánh tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người :
– Dạo này ăn nên làm ra hở Ngọc ?
– Dạ cũng bình thường thôi, anh và gia đình cũng khỏe hả ?
– Ừ ! cũng khỏe nhưng vẫn mang mãi kiếp nghèo em à !
– Thôi đừng gạt em, anh mà nghèo gì ….
Lần mổ mắt đó, Tuấn giờ đây là phó bí thư xã, người tình phụ bạc Ngọc đã đặc biệt quan tâm chăm sóc cô, khi thì ly nước, lúc cái khăn, thấy Ngọc rãnh rỗi là anh chạy tới trò chuyện, gợi nhớ về những ngày xưa cũ , nhắc cô về những kỉ niệm mà lâu lắm rồi cô không còn dám nhớ tới nữa .
Sau ngày phụ tình Ngọc, Tuấn đã về cái nơi khỉ ho cò gáy này lập nghiệp , nhờ có chút trình độ nên Tuấn được mời vào làm thư ký, rồi chánh văn phòng Ủy ban xã, nhưng cái tư tưởng “ con quan thì được làm quan ” đã làm thui chột hết mọi tài năng và sức cống hiến của anh , ì ạch mãi đến nay Tuấn mới ngoi lên đến chức vụ này .
Buổi chiều, một liên hoan nhỏ của Ủy ban xã như để đáp lễ đoàn từ thiện , bữa tiệc đơn sơ nhưng thật thân tình . Tuấn cứ quấn theo Ngọc, ánh mắt nồng nàn luôn dành cho cô , giọng nói ngọt ngào nhỏ to với cô về những ngày đã qua . Ngọc bối rối , Ngọc xao xuyến , Ngọc hoảng hốt. Người phụ nữ cô đơn trong cô trỗi dậy, cái khát khao cháy bỏng đến không ngờ. Một bàn tay vuốt ve, một mái ấm đang chờ, cái suy nghĩ ấy làm cô lúng túng Những ký ức về thuở yêu nhau lại ùa về , cái dư âm cũ vẫn như còn đâu đây , cô chua chát nghĩ về “Cây đa cũ – bến đò xưa” ! Và rồi cô tự nguyền rủa mình : Điên quá Ngọc ơi !
âââ
Theo ông chủ tịch xã đến nhà Tuấn , lấy danh sách hộ nghèo chuẩn bị cho lần từ thiện sau chỉ là cái cớ, thực ra Ngọc muốn biết về cuộc sống của gia đình Tuấn hiện nay thôi .
Sau cánh cổng với hàng dâm bụt xanh um là mái ấm của Tuấn : Căn nhà nhỏ lợp lá đơn sơ nhưng thật sạch sẽ và ngăn nắp .
Tiếp hai người là vợ Tuấn . Theo lời ông chủ tịch thì vợ Tuấn là người phụ nữ thôn quê giỏi giang và giàu có, sau ba lần vỡ hụi gần như trắng tay, gia đình Tuấn chẳng còn gì ngoài mái nhà nhỏ này và 2 đứa con. Đứa lớn lên mười, đứa nhỏ thì hãy còn nằm trong nôi kia . Vợ Tuấn, người phụ nữ trung niên chân chất , dáng gầy gò , gương mặt khắc khổ xanh xao nhưng vẫn còn phảng phất nét thanh tú của ngày xưa , đôi bàn tay gân guốc cứ xoắn vào nhau khi tiếp chuyện với khách … Ngọc thầm nghĩ, có lẽ vợ Tuấn cũng đã chịu đựng và vất vã khá nhiều để duy trì cuộc sống gia đình cho đến hôm nay .
Đảo mắt nhìn quanh, những vật dụng bên trong ngôi nhà đều đã cũ nát : chiếc tủ nhỏ bong tróc hết sơn, sờn cả tay nắm, chiếc giường có khá hơn nhưng cũng phải chấp vá một chân, cái bàn vuông đặt giữa nhà chông chênh trên nền đất đen trũi , ngay cả chiếc ghế Ngọc đang ngồi đây nó cũng “rên” lên mỗi khi cô đổi tư thế, tất cả như muốn nói cho Ngọc biết chủ nhân của chúng nghèo, rất nghèo . Duy có một vật còn rất mới , đó là chiếc nôi nhỏ đặt ở góc phòng, trong đó còn có một sinh linh nhỏ bé nhỏ đang vô tư bước vào cuộc sống…
Đôi mắt tròn xoe, thằng bé huơ tay, huơ chân , toét miệng cười khi có người bước lại gần , nó giống Tuấn lắm, nhất là đôi mắt … nhìn đôi mắt thơ ngây đến tội nghiệp của thằng bé, Ngọc rùng mình khi chợt nhớ đến đôi mắt ngơ ngác của Bé Hạnh lúc Ngọc hỏi về cha của nó . Ôi ! những đôi mắt thơ ngây vô tội !
Thấy Ngọc vuốt má thằng bé, vợ Tuấn bảo :
– Cháu được sáu tháng rồi đó cô, nhà thiếu trước hụt sau … không đủ sửa nên nó ốm nhom vậy đó .
Ngọc bần thần trở về chỗ ngồi, tội nghiệp thằng bé, tội nghiệp vợ Tuấn và tội nghiệp cô nữa ! Cái nhìn thơ ngây của thằng bé làm cô xấu hổ, cô cảm thấy ray rứt và vô cùng hối hận vì đã tìm đến đây, cô thấy có tội dù chỉ trong một phút lạc lòng, cô muốn lấy lại những gì đã mất. Giờ đây Ngọc sẽ không cho mình cơ hội nào nữa, cô sẽ trở về nơi cô đến, cô không thể ích kỷ mang hạnh phúc đến cho bản thân bằng niềm đau của người khác. Hình ảnh căn nhà nhỏ của hai mẹ con dì Tư như sống lại trong Ngọc, nếu cô cạn suy sẽ có một dì Tư và bé Hạnh thứ hai …
Gần nửa đời người cô vẫn khập khiểng bước một mình trong cuộc sống , suốt 20 năm dài phấn đấu với bao nhiêu thành đạt, để rồi tối tối trở về trong căn phòng lạnh giá thênh thang. Ngọc thấy tội nghiệp cho mình, tội quá … thôi thì đành xin lỗi bản thân, xin lỗi tình yêu, xin lỗi tất cả, có lẽ cô không có duyên với tình yêu lứa đôi, cô không một lần được hạnh phúc !
Không gặp được Tuấn, ông chủ tịch xã và Ngọc xin phép ra về .
Khi ra đến ngoài cổng, Ngọc quay lại khép cánh cổng rào bằng gỗ. Cô biết mình vừa khép lại một qúa khứ, một bầu trời xa và vĩnh viễn không còn trở lại .
Kim Thơi