Trong đợt dự Trại sáng tác ở Nha Trang, Ngọc Vinh ngoài hoàn chỉnh bản thảo cuốn tiểu thuyết đã viết còn “bày đặt” làm thơ! Và đây là bài thơ đã được nhà thơ Phong Tâm kiểm định.
EM VÀ CHIỀU
Em từ mộng mị hóa thân.
Dáng thon thon nhỏ cho bâng khuâng chiều.
Sóng hiền gió mỏng, liêu xiêu.
Ta hoang tưởng mãi cái điều thật không?
Bây giờ đứng giữa mênh mông.
Gió xanh biển trắng núi hồng, với em.
Nắng tràn xuống ngưỡng thềm đêm.
Em tan vào cõi dịu êm cùng chiều.
(Lâp Đông năm Giáp Ngọ).
Ngọc Vinh
Ngọc Vinh chuyên viết văn mà làm thơ cũng hay nữa. Chúc mừng một cao thủ đã luyện được “Lưỡng nghi thần công”
Anh Minh nhanh về Chợ Lách thăm bệnh, nguời bị “bể lổ mủi” nè!
Ngọc Vinh mến !!! Lộc đọc bài của Ngọc Vinh Có cảm giác huyền ảo giửa EM và CHIỀU, quyện vào nhau như hai
làng khói rồi bay khoảng không vô định .Bài của Ngọc Vinh hay lắm . Chúc Vinh vui khỏe và tiếp tục làm thơ nha .
Ôi. nhà văn Ngọc Vinh chẳng những viết văn đã hay .mà còn sáng tác thơ thật tuyệt vời nữa. chúc Ngọc Vinh vui . khoẻ, đạt nhiều thành công mới.
Cảm ơn cậu Lộc và anh Chiến đã quan tâm và có lời khen! Thật ra thơ không phải là “món ruột” nên viết rật cực nhọc, vì vậy làm được bài thơ này nếu nói là do “trời cho” cũng không sai!
Cậu Lộc kính! Con có biết cậu lúc còn ở VN. Con ở Hòa Thuận, là cháu của cậu 2 Điệt chích thuốc nè cậu. Chúc cậu và anh Chiến luôn hạnh phúc và thành đạt.
À, tất cả các bài thơ của cậu Lộc và anh Chiến em điều có đọc, nói chung là những hoài niệm, nhũng mối tình đẹp được thăng hoa trong từng câu chữ ở những sáng tác của cậu và anh. Là người kiệm lời vã lại cũng hơi tự ti nên ít khi viết phản hồi mặc dù mình rất thích, mong cậu và anh cùng những tác giả trên trang nhà thông cảm cho!
Uả, thì ra Ngọc Vinh là cháu của cậu hai Điệt, vậy em kêu cậu ̣Điệt là gì vậy ?
Dạ, em gọi cậu 2 Điệt là cậu, nhà ngoại chỉ có cậu và mẹ em thôi.
Bài thơ rất hay NGỌC VINH ơi NHẬT LỆ rất thich bài nầy bạn ạ
Chúc bạn vui khoẻ
NHẬT LỆ
Cảm ơn lời khen của tác giả Nhật Lệ! Ngưỡng mộ thơ chị đã lâu nhưng chưa có dịp bày tỏ, hy vọng được thường xuyên đọc thơ chị trên trang nhà.
Tình Phôi Pha…
Sao anh không về thăm cố hương
Thăm dòng sông cũ bến đò thương
Trời quê xanh biếc vàng mong đợi
Đất khách xa xôi mấy dặm trường
Ngày ấy trăng chìm trên sông mây
Sương khuya lành lạnh thấm vai gầy
Đưa người chưa gửi câu nhung nhớ
Lệ đã âm thầm giọt đắng cay
Anh mãi còn say mộng hải hồ
Quên rồi bãi mía với nương ngô
Quên người con gái bên thềm cũ
Bạc trắng canh thâu tím đợi chờ
NHẬT LỆ
___________________
LẮNG TIẾNG THU QUA
Anh nghe không tiếng thu rên khe khẻ
Trốn nắng hè ẩn náo chốn mù sương
Đêm rón rén tỏa hơi thu nhè nhẹ
Hạ lên đường sợ mắt biếc vương sương
Lối thu qua không gian chìm lặng lẽ
Mấy bờ thương vàng võ phút xao lòng
Lá vàng bay hóa bướm vào thi ảnh
Tiếng độc huyền ai lắng đục khơi trong
Mùa nầy trăng đã gầy hơn thu trước
Nhạt đường tơ đứt đoạn khúc mơ màng
Bởi sương lạnh hay mây đen gió bạc
Mà thẫn thờ cho sóng nước hoang mang
Anh nghĩ gì khi mùa thay gió lạ
mà thu không chuyển sắc đón mưa về
Chỉ một chút lòng yêu hay ý giả
Để hững hờ làm tỉnh giấc đam mê
Võ Thị Nhật Lệ
Cảm ơn tác gải Nhật lệ! Hai bải thơ có cùng một tâm trạng khắc khoải nhưng là hai nỗi buồn, hai chuỗi hoài niệm khác nhau. Thơ của tác giả Nhật Lệ luôn “lành lạnh” làm sao đó khiến người đọc cứ phải buồn buồn lây….
Người đi để lại dấu buồn.
Ta ngồi ngắm ánh trăng suôn mà chờ.
Người trong mơ? Ta trong mơ?
Tỉnh ra mới biết ơ hờ khói sương!