Khi phải lòng một người hay đang yêu ai người ta thường nghĩ ra đủ cớ, đủ cách để gặp gỡ để gần gũi cho dù trong khoảnh khắc.Trong ca dao có tát nước đầu đình bỏ quên áo; Thi sĩ Bàng Bá Lân có cô múc ánh trăng vàng; hay sâu lắng hơn như Vua Tự Đức ” Đập cổ kính ra tìm lấy bóng, Xếp tàn y lại để dành hơi…khóc ả Bằng! Tương tự,nhà thơ Quách Đào thì lại có ” Bạn gởi áo…” cũng là cái cớ, tất nhiên còn nhiếu điều sâu kín tác giả muốn nói trong thơ. Tạm thời không đào sâu ý nghĩa cứ để cho người đọc tự hiểu theo cách nghĩ của mình. (PT)
Áo nay dù nhàu
* Tặng lucbinhtranthi,
Bạn xưa tặng anh chiếc áo,
Lỡ đường, thôi gởi ở em.
Mốt mai anh về có gặp,
Cho anh xin lại vậy mà.
Có thể chiếc áo màu vàng
Thuở nào bạn yêu say đắm.
Có thể chiếc áo màu xanh
Như tên bạn nhỏ rành rành.
Dù sao giờ áo của anh,
Em cứ nhét quanh đâu đó.
Lâu lâu có buồn giận ai,
Lấy ra vò tay cũng đỡ.
Nếu ngày không buồn không giận,
Lòng đang nửa nhớ nửa quên,
Tay mềm nửa đầy nửa trống,
Áo anh em cứ cầm lên.
Cứ quay, cứ vò, cứ ném,
( Ra xa cho cún gặm về )
Miễn sao áo còn y đó,
Dù nhàu đã có hơi em.
Anh sẽ cám ơn nhiều lắm,
Chút tình ấm áp em trao.
Áo nay có nhàu thật nhàu,
Nhận về anh mới vui sao!
Tháng 3/2014
Quách Đào.
QUÁCH TỈNH ĐÂY ! HAY CHO TIỂU ĐỆ ,GIỎI CHO TIỂU ĐỆ !!! KỲ NẦY DÁM MẦN THƠ
QUA MẶT ĐẠI CA .. ĐẠI CA SẼ XẾP BÚT NGHIÊNG LÊN NÚI ĐI TU , CHO HẢ DẠ TIỂU ĐỆ,
KHI HẠ SANG , ĐẠI CA SẼ TÌM ĐỆ HỎI CHO RA LẼ VÀ XIN LẠI QUẦN ÁO CỦA TIỂU MUỘI
MÀ SUỐT 40 NĂM ĐỆ ĐÃ GIẤU KỶ TRONG HANG . ” YAMAHA ” QUÁCH TỈNH ĐẠI HIỆP BÁI
Đại ca ôi! Xin tha cho em, sự việc đã lỡ rồi. Em đang lo, không biết tiểu muội có nuôi chó không? Lỡ nàng không nuôi, lại nghe lời em quăng áo ra bờ rào, chó hàng xóm tha đi mất. Em không có áo mặc đi cám ơn chị Thanh Nhi là chết lớn. Hu hu… ( Còn vụ kia, đại ca về đi, em chỉ chỗ cho.) Em, Q Đ.
Nàng thì chồng hông có, mèo, chó hổng nuôi, cửa hỏng ( hổng ai sửa giúp) chỉ khép hờ. Lúc giận đem áo để hàng rào, sợ mất, ngồi bên cửa sổ len lén nhìn, lại thương nên lấy áo vào đắp lên ngực nghe rạo rực yêu thương, cổ họng nghèn nghẹn, nước mất rưng rưng…Thấy có vậy hà, hổng nhiều chiệng nữa! Mấy đứa tự xử, hổng được giận chị nghen.
Nhiều người đọc bài thơ này khen hay, nhưng tui nghĩ là chỉ nhận xét qua lời thơ , âm điệu. Nếu giải mã được hết, mới thấy cái “ảo diệu” của nó. Một anh chàng được bạn bè tặng cho mình cái áo, chưa tháo bọc ra xem áo rộng hẹp, đẹp xấu thể nào, màu sắc ra sao, áo xanh , áo vàng chưa biết (người tặng có thể là anh Thanh, vì áo màu xanh như tên bạn rành rành) thế là giả đò bỏ quên nhà cô gái để lấy mùi hương của nàng. Anh ta căn dặn rõ ràng, phải lấy ra vò, đem liệng. cầm lên liệng xuống nhiều lần hầu có thấm chút hơi nào của nàng trong đó, hy vọng sau này nhận lại sẽ có đủ mùi hương. Nếu anh không có lời nhắc nhở thì: Áo mới cất liền vô tủ/ khi nào anh lấy em trao...Thất bại 100%, chỉ còn hương long nảo trong tủ mà thôi. Mưu kế này coi vậy mà hay, các bạn trẻ hãy ghi chiêu này vô sổ ..
Bài thơ hay , rất dể thương , và càng dể thương hơn khi anh Minh ” dịch ” lại bằng văn xuôi .E rất thích bài thơ nầy và phục a Quách Đào quá , tiện đây cho em hỏi thăm , có phải Sư huynh Quách Đào là anh của Đào thị Bích Lan . lớp 12 niên khóa 81-82 không ạ .
Anh là anh thứ tư của BL. BL ở nhà thứ chín. Phương Chi là bạn học của BL? Anh cám ơn đã có lời khen bài thơ vui. Chúc em nhiều sức khỏe và vui vẻ. (DT),
Trên đời dưới thế! Có người vạch rõ âm mưu ( bản mặt ) của mình ra, mình lại khoái chớ. Chết người không? Q Đ.
Khg việc gì phải sợ hén QĐ!! thấy Thủ lĩnh dể thương chưa nào ?? còn chờ gì nửa nhập nhóm đi? sẳn dịp cho phái Hắc Thuỷ ( anh PT) tìm chổ đứng cho thủ lĩnh luôn !!! Bài thơ <áo nay dù nhào > cũng giống như hôm qua tát nước đầu đình hihi ! Thân ái ! (Ngth yamaha nhóm)
Đúng rồi chị Ngọc Thu ơi! Bài thơ cũng giống ” Tát nước đầu đình “. Như anh Phong Tâm nói, chiếc áo chỉ là cái cớ. Nhưng hơi khác ở chỗ áo mới, áo cũ. Trong ca dao, áo là áo cũ, đậm đặc ” dấu ấn ” của tác giả và tác giả hết sức tự tin,, chủ động tấn công nàng. Còn áo em là áo mới, thập thò thập thõm bẫy hơi ai. Cám ơn chị nhiều. Q Đ,
Đại ca cho em xin! Làm thơ gì mà nhiều tầng nấc quá, đọc mỏi… óc thấy mồ! Biết rằng anh “lấy cái này nói cái kia” nhưng sao vẫn khoái, kỳ vậy ta?
Hề..hề..! Không có không có, Tiểu đệ ơi. Q Đ,
Có một bài thơ Bùi Chí Vinh làm năm 1989, mới đọc nghe cũng hay hay, đọc rồi mới thấy thấm thấm, nghiệm lại thì thấy đau đau… Gởi anh Tiến đọc chơi.
GIẶC ĐỒ
Mới đầu ta định làm thơ
Về nhà nghĩ lại giặc đồ hay hơn!
Sống như Hàn Tín lòn trôn
Hai mươi bốn chữ cái nuôi mồm không xong
Ra đường sạch giữa đám đông
về nhà tắm giữa thơ phòng thấy dơ
Tắm hoài lưng cũng trơ trơ
Làm sao lật được cuộc cờ đang xoay?
Chi bằng sẵn áo quần đây
Ta đem dồn hết cái ngoài vào trong
Sá chi một chút xà phòng
Mà đem phản bội tấm lòng chậu thao?
Nắng lên phơi áo công hầu
Đợi khô đóng kịch biết đâu thành người…
Lục Bình cảm ơn bài thơ rất hay , ngôn phong giản di nhưng mang nhiều cung bậc .