HOA TRẮNG
Em con gái hiện thân loài hoa trắng,
Chỉ ước mơ yên lặng giữa trời XUÂN,
Đem hương hoa tô điễm nổi vui mừng,
Cho lữ khách ngập ngừng không dám nói,
Em hoa trắng, khách ơi ! đừng yêu vội,
Bởi đời hoa đã bị nắng phai rồi,
Bạc phận đời hoa chịu cảnh đơn côi,
Xin lữ khách yêu thôi! đừng quyến luyến,
Trút tâm sự tình duyên ra cửa biển,
Mong bọt bèo đưa tiễn khách ra khơi,
Khách yêu ơi!! hoa trắng đẹp tuyệt vời,
Nhưng đau khổ, hoa nghẹn lời không nói,
Dầu khách hỏi,hoa ơi..” tình đâu nhỉ”,
Hoa mĩm cười ” tình chỉ có mộng mơ “,
Dệt thành thơ theo mây trắng xa mờ,
Để còn lại nổi mong chờ trống vắng,
Hoa yêu khách với cơn đau thầm lặng,
Hoa héo dần bởi tình nặng ngày qua,
Đời xót xa ,hoa chết thật rồi mà,
Chỉ còn lại xác hoa trên thãm cỏ,
Đào Văn Lộc