Tuyết Ngô sống từ nhỏ bên bờ sông Tiền, một nhánh của sông Mekong, nơi cô có nhiều kỷ niệm. Bến sông là chứng nhân của một cuộc tình không trọn vẹn và người ở lại chờ mong ai kia mõi gối, chồn chân trở về. Mong lắm thay (LM)
BẾN SÔNG XƯA
Sông Tương chín đợi, mười chờ
Cùng ai cười cợt bên bờ sông Mê.
Nắng mưa một cõi đi về,
Bèo mây tan hợp, lời thề chưa tan.
Vời trông theo bóng chiều hoang,
Người về viễn xứ, ta sang hải hà.
Người đi như áng mây xa,
Tình tri kỷ, nắng chiều tà chơi vơi.
Những đêm mưa gió đầy trời
Đã yên giấc điệp, hay người nghe mưa ?
Bao giờ về bến sông xưa
Cho thôi xa cách, cho vừa lòng ai.
Nay còn hải giác, thiên nhai,
Giong buồm đạp sóng, chí trai tang bồng.
Giang hồ ngày tháng thong dong
Mai kia mỏi gối, chồn chân : trở về.
Tuyết Ngô
06.09.2012