Có những người bỗng thấy cô đơn trong hoàn cảnh nào đó rồi chợt buồn.Thơ cũng buồn vui theo cảnh vật hay cảnh vật buồn vui theo thơ. Thực ra do tự lòng người cảm nhận theo một chiều suy nghĩ…mà thơ đóng vai như một người tình và trở thành niềm an ủi vô biên. PT
THƠ VÀO HẠ
Nắng đẹp lắm em ơi ngày chớm Hạ
Vườn còn hương, lá cũ vẫn còn xanh
Dẫu đương trưa lặng gió thoáng khô cành
Đêm sẽ thắm, bình minh càng rực rỡ
Nắng đẹp lắm xuân tàn hoa lại nở
Màu ti gôn, sắc phượng, thắm bằng lăng…
Không vui nhiều, cũng trút nhẹ băn khoăn
Thêm sức sống, tâm hồn thêm sức trẻ
Nắng đẹp lắm ve sầu rơi nhẹ nhẹ
Bến sông xưa chưa mất bóng đôi mình
Cho vì yêu, nhận lại cũng vì tình
Tay nắm chặt niềm tin nghe nhịp sóng
* * *
Nắng dẫu tối đâu phải là huyễn mộng
Hãy bình yên lặng ngắm nước trong veo
Nàng thơ ơi, nghiêng tóc tựa vai chiều
Cho tiết Hạ nâng niu dòng cảm xúc…
02.5.2014
Phong Tâm
…dù tiết hạ nâng niu dòng cảm xúc
Thoáng bâng khuâng khi sắc thắm rợp sân trường
Tiếng ve kêu rộn rả khắp nẻo đường
Sao im ắng lòng ai…vào hạ !
Mấy mươi năm bôn ba nơi xứ lạ
Không nhạc ve, không phượng đỏ buổi trưa hè
Cuộc mưu sinh không phân biệt tiết xuân- hè
Nên cảm xúc cũng dần vào ký ức
Bổng hôm nay bắt được “thơ Vào hạ “
Lòng chợt vui, dòng ký ức ập về
Thoáng ngẫn ngơ …múa vài chữ vụng về
Phong Tâm hởi ! viết chi thơ vào hạ ?
Khakhakha !!!
Thưa, ngọn gió ru tình lay võng lá
Tiếng ve sầu êm ả nhớ người đi
Cõi thơ xanh trải nắng đợi ai về
Tìm lại chút hồn quê trên bếm cũ…
Hihihi!…
Bến cũ hồn quê đâu còn nữa
Có còn chăng là một chút dư âm
Trãi biết bao thế sự thăng trầm
Giọng hát ấy đã rơi vào dĩ vãng
Một trưa hè bước chân người phiêu lãng
Chợt nhớ quê, nhớ kỷ niệm tuổi học trò
Bên hàng phượng, cạnh bến đò năm cũ
Người xưa ơi ! giờ xa mãi nơi đâu ?
———————————–
Phượng vẫn đỏ rực bến sông kỳ niệm
Ve nĩ non ray rức lòng ai
Áo dài vẫn thướt tha bay
Cố nhân có biết, chưa phai tình đầu !
PTam.
HẠ NHỚ EM
Thơ vào hạ hay hồn anh lạc bước
Nhớ một thời đưa rước nhỏ bạn xinh
Hái nắng vàng, chùm phượng đỏ lung linh
Trộn mơ ước với muôn nghìn khát vọng
Nắng soi mộng con đường in chung bóng
Thương em nhiều mắc võng tình anh đưa
Trăng đến thăm chờ ở ngoài song thưa
Gã thi sĩ say sưa ngồi sáng tác
Theo năm tháng vần thơ thêm sợi bạc
Không quên chờ nghe khúc hát giao duyên
Sóng cuốn trôi con thuyền cũng chao nghiêng
Hoa phượng vĩ ngoài hiên soi bóng nước
Tình anh đó không thể đo bằng thước
Trăm năm chờ để được nói tiếng yêu
Áo trắng ơi phượng tím cả đường chiều
Gợi anh nhớ
Nhớ nhiều cô bạn nhỏ!
Hồng Duyên
Anh Phong Tâm thân mến . Bài THƠ VÀO HẠ của anh đọc lên làm mát lòng khi màu sắc của
bao hoa đua nở….Màu ti gôn,sắc phượng,thắm bằng lăng,không vui nhiều ,cũng trút nhẹ bâng khuâng,
Thật đúng như vậy anh ,có một sự quân bình thiên nhiên giửa mùa hè và cây cảnh làm lòng người vơi
đi niềm âu lo .Cho tiếc Hạ nâng niu dòng cảm súc. Anh đã thi dị hóa một mùa hè nóng nực thành những
cảm súc nhẹ nhàng mà người đọc thấy tăng thêm sức sống và yêu đời. Mong đọc thơ anh nhiều Lộc