Với Đào Văn Lộc thì nhớ quê hương, hoài niệm về quá khứ là đề tài chủ đạo, bất kể xuân hạ thu đông. Với bài thơ viết về mùa hạ này, tác giả cũng nhớ lại tiếng đàn năm cũ, nhớ mối tình thời trai trẻ và mơ màng một ngày về có nàng đứng đợi..
HẠ BUỒN
Hè vắng…!!!!
Ngồi dưới tàng cây trĩu nặng,
Mảnh tơ lòng dâng trọn cho ai ?
Ngột ngạt bao nhiêu ? không cơn gió chiều,
Im phăng phắt, tiếng gà chợt gáy ,
Nghe thấy hồn như tê dại,
Lòng thương ai ? nhớ lại những ngày qua,
Mơ mộng thiết tha, tiếng đàn năm cũ,
Một mùa hè bao phủ cả chiều thương,
Rồi lại vấn vương…. khúc nhạc buồn,
Đánh dấu cuộc tình tha hương,
Ai biết ngày về ?
Đường quê em đứng đợi,
Mòn mỏi ngóng trông anh,
Tình quê em sẳn dành,
Mùa hè quá mong manh,
Đào văn Lộc
Lộc ơi! thương nhớ ai mà lòng tê dại vậy em? chưa biết ngày về mà đã nghỉ đường quê em đứng đợi,/ mòn mỏi ngóng trông anh, hạnh phúc quá! hãy vui cho khỏe mà mần việc dành tiền về nhà DT, tình quê chị sẵn dành, mùa hè đầy mong đợi. Các bạn rất nhớ em!
Thân gởi nhóm bạn .GIÀ MÀ HAM của tui ,Lộc chỉ thích, GIÀ MÀ HAM thôi ! Mần thơ gởi cho các
bạn yêu zấu tuổi già cùa mình, để zãi sầu và chia sẻ buồn vui với các bạn trường THCL .chớ chẳng có tê ở đâu
hết .Mong ban tổ chức niệm tình tha thứ .còn ngày về thì bao la ,nhưng tình thì thiết tha ,ta thì cứ xa nhà ,chào các
bạn .