“Gió bay phai áo người xưa khuất/ Còn mãi trong tim chút ngọc ngà.” Vương Hoài Uyên kết lại bài thơ miên man nỗi nhớ của mình bằng những từ rất gợi. Người đọc chắc cũng sẽ lắng nghe lại lòng mình, tìm một thoáng bâng khuâng nào đó của ngày chớm đông. (QĐ)
THƠ CUỐI MÙA THU
Lót lá mùa Thu lặng lẽ nằm
Giật mình nghe dế gáy trăm năm
Một chút mùa Đông về bất chợt
Thu vắt ngang trời Đông ghé thăm
Cây phong lá đỏ đứng bên trời
Làm sao giữ được lá Thu rơi
Tôi đứng bên thềm che chút gió
Người đã bên trời xa viễn khơi
Thao thức cùng trăng một đoá quỳnh
Đêm nằm nghe gió gọi mông mênh
Một nửa vầng trăng mùa nguyệt tận
Rơi xuống bên thềm đau buốt đêm
Ừ thế thôi mùa Thu cứ qua
Bàn tay ngày ấy đã chia xa
Gió bay phai áo người xưa khuất
Còn mãi trong tim chút ngọc ngà.
VƯƠNG HOÀI UYÊN
( Sài Gòn tháng 11.2021 )