Nguyễn Công Minh, tác giả bài thơ này khi còn sống ở Chợ lách, thường đến nhà thầy Võ Hoàng Lưu chơi. Hai bạn già trò chuyện nhau rất tâm đắc. Sau tác giả về sống ở Thủ Đức , mỗi khi về Lách vẫn tìm bạn , khi thì cà phê, khi thì chung rượu. Đọc bài thơ này khiến cho ai đã từng gần gủi với “Lưu tiểu thư” đều rơi lệ (LM)
Võ Hoàng Lưu , người đứng trong hình
XUÂN VỀ NHỚ VÕ HOÀNG LƯU.
Xuân về nhớ Võ Hoàng Lưu,
Vùi trong tiềm thức, thiên thu không nhòa.
Ngở rằng anh đã đi xa
Sao tâm tư mải.vẩn là nhớ thương !
Xuất thân cũng ở phố phường,
Trong con hẻm nhỏ cạnh trường Lách xưa.
Văn chương biết mấy cho vừa
Tài hoa nét vẻ , người ưa kẻ cần.
Mong về Hòa Nghỉa ẩn thân
Bởi còn duyên nợ phong trần chưa xong.
Xưa nay Thiên định phải tòng,
Dù cho Nhân ý …nợ trần phải chu.
Thuở còn ăn độn bo bo
Nhậu con khô sặc..tình cho quá nhiều !
Cảm ơn anh, biết bao nhiêu
Sẻ chia cơm áo, bao điều thi ân.
Tôi người số kiếp trầm luân,
Nhờ tay cứu vót nên phần an nhiên.
Biết anh cũng lắm ưu phiền,
Đào hoa là khổ vì Duyên không thành.
Người đâu đẹp tựa trong tranh
Ai gieo nghịch cảnh cho anh nặng lòng.?
Cuối Đời thì chuyện cũng xong,
Dù cho bạc tóc chẳng mong được gì ?
Thắp lên một nén sầu bi
Cầu anh siêu thoát vân vi cỏi trời.
Xuân về,
Buồn lắm anh ơi !!
NGUYỄN CÔNG MINH
13/01/2020
Kính nhớ anh.
Người Thầy thương mến
Trường THCS Chợ Lách..