Chỉ chậm trong tích tắc mà lỡ chuyến đò ngang, nàng đành ở lại trên bến chiều cô quạnh. Chàng sang sông mà cám cảnh ngậm ngùi. Thấy không em? Muốn cái gì quyết ngay cái đó, không chần chừ em ơi! Dòng đời trôi không chờ ai hết. Thơ Đào Văn Lộc như muốn trải lòng cùng ai đó. (QĐ)
LỞ CHUYẾN ĐÒ NGANG
Lở chuyến đò, anh bước sang sông,
Thương em ở lại, dạ não lòng,
Bên sông còn vọng lời ai oán,
Lệ đẩm đôi hàng, hỏi quá giang
Em hởi buồn chi,lở chuyến sang?,
Đò xưa trở lại bến sông Hàn,
Cầu ngang thuyền đợi, chờ em gái,
Nay đã có chồng hay muốn sang?,
Anh đứng trên cầu,dạ ngổn ngang,
Mong em được sống,cảnh đàng hoàng,
Có chồng xứ lạ về nơi ấy,
Tình vẩy tay chào, sóng vổ khoang
Đào Văn Lộc
Lộc ơi, chị HOA cũng muốn thay người lỡ chuyến đò ngang để viết mấy câu, nhưng đã qua hai bài của Lộc chị đều có phản hồi nhưng Lộc không trả lời nên chị chưa viết ra đây. Chị muốn biết lý do?
Chị Ngọc Hoa mến, Lộc đã đọc phản hồi của chị và cũng trả lời trong những bài trước ,chắc có lẽ sự chậm chạp của vi tính , thôi em xin chị đừng buồn ,cứ tiếp tục làm thơ nghe chị, cũng muốn gặp chị lắm,mà không biết làm sao ? Chào chị Lộc.
Cho phép em ké vài câu nhe anh Lộc:
Lỡ chuyến đò rồi ai đứng trông ?
Mãnh tình năm cũ chớ hoài mong
Gôm cả nỗi niềm vào oán giận
Hận chuyến đò tình đã sang sông.
Hoài Thương ơi ! Bộ giận dử lắm sao ? Mà quất câu ” Gôm cả nổi niềm vào oán giận ‘ Cho Lộc can nghe ,Đứt chỉ máu mà chết ,áp huyết của em cao rồi đó , theo ĐÔNG Y cần ăn me và uống nước thật nhiều để hạ hỏa , nếu trong trường hợp khẩn cấp gọi 911 . Mong em trở lại bình thường ,anh Lộc