Thực lòng, không dám mổ xẻ về hình thức và thi vị của bài thơ, tôi chỉ cảm nhận được một điều là thích lẫn trân trọng, thích ở chỗ rất thật và sâu. Thật, như đứng tựa vào nhau nghe được nhịp thở. Sâu, như chất thiền thâm nhập vào người. Với những từ “Nghiệp văn chương… Nhìn lại… Một chút công phu… Nắm lá, bay vào trong gió…” sao thấy nghĩ suy, thương mến và đậm tình (Phong Tâm)
BÀI TỰ SỰ
Cảm ơn bằng hữu nhiều ưu ái
Đã tận tình phác hoạ về ta
Văn chương là nghiệp khi nhìn lại
Sông đã lìa nguồn đi rất xa
Danh vọng phù vân là giả tướng
Một chút công phu chẳng có gì
Nên giữ lòng vui không ảo tưởng
Quá 60 rồi thân đã suy
Chân đã bước qua bên sườn dốc
Ngoái nhìn nắng đã tắt sau lưng
Còn có bao nhiêu điều phải học
Mênh mông như lá ở trong rừng
Phật nói những điều Người đã dạy
Chỉ là nắm lá ở trong tay
Những gì ta viết nằm trên giấy
Rồi sẽ tan vào trong gió bay
Có chăng còn lại là ân nghĩa
Là sẻ chía buồn vui trước sau
Bằng hữu “ giang hồ “ nơi bốn phía
Nói lời ái ngữ tặng trao nhau
Một chút tình thân trời đất rộng
Sánh vai đi nhé mỉm môi cười
Đi cho năm tháng viên thành mộng
Cho trọn mùa xuân trọn kiếp người
NGUYÊN CẨN