Trung Học Chợ Lách

DUYÊN SỐ HAY QUẢ BÁO ?

Ngày đăng: 22/07/2020, 7:05 chiều, ý kiến phản hồi (1)

Lúc học năm thứ hai của trường Sư Phạm Vĩnh Long, Lâm để ý và thích một người , đó là Thúy, bạn cùng lớp và cùng Tổ thực tập với Lâm . Nhưng hể mỗi lần Lâm đề cập đến chuyện tình cảm thì bị Thúy từ chối , Thúy ôn tồn bảo rằng mình đã có người yêu rồi đồng thời khuyên Lâm đừng theo đuổi chỉ tốn công mà thôi . Bị Thúy từ chối , Lâm thấy hơi quê một chút, nhưng đau khổ thì chưa vì tình cảm đâu có sâu đậm gì . Thúy còn nói thêm, hiện có một người thích Lâm mong được Lâm đáp lại .

Theo lời Thúy, Lâm bắt đầu quan sát những người bạn của Thúy, ai có người yêu, ai chưa , cuối cùng thì Lâm cũng tìm được một người, qua ánh mắt thì 60 % là đúng người mà Thúy nói, đó là Hiền, học cùng khóa nhưng khác lớp. Tuy nhiên đây mới là sự nghi ngờ vì trước đây họ có vài lần gặp nhau nhưng chỉ trao đổi về việc học tập mà thôi . Bất ngờ , gần Tết năm đó, Lâm nhận được một tấm thiệp chúc Xuân với nội dung “ Mong người tròn vui khi mùa Xuân đến ”. Có một thoáng nghi ngờ nhưng Lâm không dám xác định .

Thình lình, vào một buổi chiều gần tối ,Hiền dắt theo một đứa em trai tìm tới nơi ở trọ của Lâm để nhờ Lâm giúp em ấy ngủ nhờ qua dêm vì em qua Cần Thơ đăng đi lính Hải quân, tối quá nên không về Mỹ Tho kịp , mà Hiền lại ở trong khu nội trú nữ của trường nên không tiện để em ở chung .Lâm nhận lời ngay vì thấy chẳng khó khăn gì .

Sáng hôm sau Hiền đến đón em thật sớm, và cũng từ hôm đó Hiền và Lâm thật sự quen nhau . Những cuộc hẹn hò , những chiều đi dạo, hoặc ngồi tâm sự hàng giờ trong quán nước diễn ra thường xuyên .Khi vào học trường Sư Phạm, giáo sinh được xem như người trưởng thành , được tự do yêu đương , chứ không bị cấm đoán như hồi học trung học nữa, đã vậy mấy thầy cô còn bảo rằng :“Rất vui khi thấy có nhiều cặp lúc ra trường cưới nhau” .

Thế rồi Hiền và Lâm công khai yêu nhau . Một hôm nhân dịp lễ , Lâm mượn cái máy ảnh của người bạn , hai người đến Trung Tâm Fatima chụp rất nhiều hình kỹ niệm . Hôm sau Lâm tìm Hiền ở khu nội trú , trong lúc cả hai đang say sưa xem hình không ngờ Thúy đứng ở cầu thang theo dõi. Theo lời của một người bạn kể lại, hôm đó Thúy chạy về phòng khóc sưng cả mắt . Bạn bè gặn hỏi mãi thì Thúy bảo: “ Tính thử nhưng không ngờ mất thật ” .

Nghe xong , không  biết vì tự ái hay chút tình cảm còn sót lại , Lâm viết ngay cho Thúy một bức thư .Có thể nói đây là sai lầm lớn nhất của cuộc đời Lâm , điều nầy mang lại cho Lâm biết bao hệ lụy.Lần nầy thì Thúy chấp nhận tình cảm của Lâm .Như vậy có một mối tình tay ba xảy ra , biết rằng mình không thể bắt cá hai tay buộc Lâm phải có một sự lựa chọn .

Nhưng chọn ai bây giờ . Thúy thì khá đẹp, đi với Thúy , Lâm vô cùng hãnh diện .Trái lại , Hiền không đẹp bằng , nhưng lại rất tế nhị và sâu sắc , Hiền rất chiều chuộng Lâm . Điều khó xử nhất đó là Hiền và Thúy là bạn thân của nhau , họ ăn chung mâm ( cả hai cùng ăn chay trường ) ngủ chung giường ( giường hai tầng ) Trong suốt ba tháng hè , mỗi lần nhớ tới vấn đề nầy đầu Lâm muốn nổ tung . Cuối cùng thì Lâm cũng tìm ra một giải pháp , đó là nên kết thúc vì có kéo dài thì cũng chẳng tới đâu mà lại làm khổ cho cả ba . Nghĩ được như vây , Lâm cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng , chờ ngày họp mặt để giải quyết một lần cho xong .  Và rồi ngày gặp nhau cũng đến , đó là buổi chiều trước ngày chọn nhiệm sở .Cả ba đồng ý chia tay. Trong lúc đó, Thúy hỏi Lâm :“Ba tháng hè anh làm gì ?”

Lâm trả lời kiểu nửa đùa nửa thật :“ Ban ngày thì đi chơi, tối thì canh để chun xuống hầm tránh pháo kich ”. Thúy liền trách Lâm một câu ( chính câu nầy là nguyên nhân gây ra sự đổ vở sau nầy ) :“ Như vậy là anh có thời gian rảnh, lại không viết nổi cho em một bức thư, vậy thì còn tình nghĩa gì nữa”

Nghe xong , tự ái Lâm nổi lên dồn dập , Lâm nói :“ Vì không còn tình nghĩa nên mới có quyết định chia tay ngày hôm nay .”  Hiền chọn đi Long Xuyên vì thứ hạng khá cao (15/389 ) . Lâm thì chọn về Kiên Giang vì có chuẩn bị từ trước . Thúy thì chọn Ba Xuyên vì có hai anh làm việc ở đây. Vậy là mọi chuyện đều tốt đẹp , ba đứa đi ba nơi.

Chọn nhiệm sở xong khoảng 10.30 giờ , Lâm về nhà trọ nghỉ ngơi và chuẩn bị hành trang để hôm sau lên đường . Thình lình khoảng hai giờ Thúy tới nhà tìm Lâm cho biết đã đổi ý và quyết định cùng đi Kiên Giang với Lâm . Qúa bất ngờ, Lâm nói : “ Hôm qua chúng ta đã đồng ý chia tay rồi , sao hôm nay em lại …”. Thúy vừa khóc vừa nói: “ Ba Xuyên rộng mênh mông , xuống đó chắc gì được ở  gần hai anh . Còn đi với anh, em sẽ yên tâm hơn ” .

Trước những giọt nước mắt của Thúy, Lâm thấy lòng mình chùn lại và nghĩ rằng thôi cũng được , biết đâu đây là “duyên phận” của mình .

Sáng hôm sau thì cả hai lên đường xuống Kiên Giang .Hồi đó muốn đi Kiên Giang , người ta chọn đi ngả Vàm Cống cho gần hơn . Khi phà cập bến thì cũng là lúc xe Lâm vừa tới nơi , trong số hành khách lên bờ có Hiền ( vì Hiền đậu khá cao nên được  chọn trước , hôm qua chọn xong thì Hiền đi An Giang trình SVL ngay ). Thật bất ngờ ,thấy Thúy và Lâm cùng song bước bên nhau , Hiền kêu anh một tiếng rồi hai hàng nước mắt tuôn dài , lúc đó Lâm cảm thấy mình là thằng con trai “khốn nạn” nhất trên đời !

Hình ảnh ấy vương vấn Lâm suốt quãng đường dài , Lâm như người mất hồn, trong khi đó thì Thúy nói cười huyên thuyên . Trình SVL, Lâm đến ngay trường Trung Học Tư Thục Phó Điều để tạm ngụ , còn Thúy thì được người bạn cùng lớp  ( cũng học ở trường SPVL ) cho tá túc .

Xin nói thêm : Lâm có quen một ông giáo sư , ông có một người bạn thân hiện là Phó Tỉnh Trưởng, buổi tối trước khi lên đường, Lâm đến gặp ông giáo sư, ông hỏi Lâm cần gì ông sẽ giúp , Lâm nói chỉ cần hai đứa được dạy gần nhau . Rồi ông viết một bức thư tay gởi cho bạn ông . Lâm giữ kín chuyện nầy và rất yên tâm vì mình có “Bùa hộ mệnh”.                                                                                                                                                                                     Ngày hôm sau Lâm đến Tòa Hành Chánh để trao thư , được ông Phó Tỉnh Trưởng tiếp đón niềm nở. Đọc thư xong ông bảo cứ yên tâm ông sẽ giúp , nhưng mãi đến ngày chọn trường chẳng có chút tin tức nào , không biết ông ấy quên hay không muốn giúp( ?) Như vậy là họ phải chọn theo thứ hạng, Lâm thì về Trường Mỹ Lâm 6 , cách  Rạch Giá 6 km . Còn Thúy thì về Trường Tiểu học Tây Yên , quận Kiên An (nay là Huyện An Biên )Lâm đưa Thúy xuống trường ,giúp Thúy ổn định chỗ ăn ở rồi mới về . Từ đó đều đặn mỗi tuần, thứ bảy Lâm dạy buổi sáng ,chiều xuống thăm Thúy, ở lại ngày Chủ Nhật , thứ hai dậy sớm đi về cho kịp buổi dạy.

Bây giờ ngồi nhớ lại Lâm mới thấy sợ . Từ Rạch Giá đến Minh lương 15 km , từ Minh Lương xuống Tắc Cậu khoảng 6 km , đi tắc ráng qua hai con sông Cái Bé Cái lớn , theo kinh xáng Xẻo Rô về miệt thứ , hai bên bờ kinh thì nhà cửa thưa thớt , dừa nước um tùm , mà trong tắc ráng không lúc nào là không có quan , lính . Chỉ cần một loạt đạn từ những đám dừa nước bắn ra ( nhắm vào những ông quan ) thì chắc chắn Lâm không tránh khỏi những liên lụy, và cũng may mắn là Lâm không gặp phải xui xẻo gì trong những lần đi đó.

Trong con mắt mọi người thì họ là vợ chồng rồi , Lâm cũng vậy , Lâm định lễ quốc khánh nầy ,sau khi về thăm gia đình , Lâm sẽ đi Long An để ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu . Họ không đi cùng ngày , Thúy đi trước , còn Lâm phải ở lại để dự lễ cùng bên xã . Ngày hôm sau thì Lâm lên đường , khi đến Sa đéc , trong lúc xe chờ bắt thêm khách , tình cờ Lâm gặp vợ chồng anh Hưởng ( là bạn chung đơn vị với anh Hai của Lâm ) anh cho biết anh của Lâm vừa bị tai nạn giao thông trên đường từ Mỹ Tho về Vĩnh long , làm tử vong một cụ bà 80 tuổi . Nghe tin dữ má Lâm từ dưới quê vội vã lên thăm , trong lúc anh của Lâm còn bị câu lưu để điều tra , Má Lâm tới thăm bà chủ nhà trọ mà Lâm đã ở trong hai năm qua , không biết vô tình hay cố ý , bà kể lại chuyện tình của Lâm và Hiền , nghe qua má Lâm rất bức xúc , bà hâm “ khi Lâm về sẽ cho Lâm một trận ” . Xe đến Bắc MỹThuận cũng ngừng lại để bắt khách , thình lình Lâm thấy Hiền đang lang thang một mình trên đường , ngoài trời mưa lất phất rơi . Cao hứng Lâm hỏi anh Hưởng ;“ Anh Chị muốn biết cái con nhỏ chọc cho má chửi tôi không ?”. Anh Hưởng hỏi :“ Đâu ? Đâu ?” Khi Hiền tới gần , Lâm thò đầu ra khỏi xe gọi :“ Hiền ! Hiền ” . Vừa thấy Lâm , Hiền kêu lên một tiếng “ ANH ”  rồi ngả khuỵu xuống đất . Anh Hưởng túm cổ áo Lâm đẩy xuống xe còn nói :“ Đi đi , để tiền xe tao trả ” .Lâm xốc Hiền đứng dậy , rồi dìu vào quán nước gần đó . Suốt buổi , Hiền không nói một lời , chỉ biết khóc và khóc thật nhiều , Lâm cố gắng vỗ về nhưng nào ngăn được những giọt nước mắt của Hiền . Đến năm giờ chiều thì Lâm đưa Hiền qua phà để kịp về Mỹ Tho . Bấy giờ Hiền ngưng khóc , sau một hồi ngập ngừng , Hiền ấp úng :“Em tính không nói , nhưng không nói thì sau nầy anh sẽ trách em , anh tưởng Thúy chung thủy với anh lắm sao? Trong khi chờ đợi thư anh thì Thúy điện tín gọi P ( người theo đuổi Thúy từ lâu )lên Long An để giải quyết chuyện hôn nhân gấp ”. Nghe xong , tự ái nổi lên , Lâm về nhà thoải mái nghỉ phép , không đi Long An như đã hẹn .

Sau tám ngày phép thì họ trở lại trường , như thường lệ , thứ bảy Lâm xuống với Thúy , Lâm tuyệt đối im lặng và không nhắc đến chuyện mà Hiền đã nói với Lâm . Trái lại Thúy trách Lâm nhiều lắm . Thúy bảo những ngày đó tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ , kể cả hai anh ở Ba Xuyên cũng về ( vì Thúy là con gái út ) ,và chờ đợi Lâm đến mõi mòn .

Sáng thứ hai , trước lúc ra về , Lâm hỏi Thúy ;“ Trước ngày chọn nhiệm sở , em trách anh , tại sao ba tháng Hè anh không viết nổi cho em một bức thư , vậy còn tình nghĩa gì nữa . Còn em trong thời gian đó em điện tín gọi P lên giải quyết việc hôn nhân , vậy còn tình nghĩa gì không ? ”. Thúy lí nhí trả lời :“ Em xin lỗi ” .

Lâm nói :“ Em không cần xin lỗi vì em đã chọn lựa rồi , và anh tôn trọng sự chọn lựa của em ”. Cũng từ hôm đó thì Lâm không xuống trường thăm Thúy nữa . Thúy có tìm gặp Lâm mấy lần để phân trần , để giải thích , Thúy khóc nhiều lắm , nhưng Lâm không hề mảy may xúc động , Lâm cảm thấy bị xúc phạm nặng nề vì bị Thúy lường gạt tình cảm . Và mọi việc xem như đã kết thúc .

Rồi Lâm đi Long Xuyên tìm Hiền , Hiền vẫn vui vẻ , ân cần , tế nhị như ngày nào , nhưng khi Lâm đề cập đến việc nối lại tình xưa thì Hiền từ chối . Hết sức ôn tồn , Hiền nói :“ Anh tưởng khi nói chuyện của Thúy cho anh nghe  là em  muốn lôi kéo anh về với em sao, anh lầm rồi, em nói điều này cho anh nhớ, có lẽ suốt cuộc đời này em sẽ không lập gia đình vì không thể nào quên hình ảnh của anh được, nhưng việc nối lại thì em xin từ chối  vì với bản tính lăng nhăng của anh thì em chỉ chuốc khổ mà thôi.”

Thế là hết. Cũng từ hôm đó thì Lâm không còn đi Long Xuyên nữa và cũng không màng đến chuyện tình yêu chỉ tập trung vào chuyên môn , mặc dù vẫn còn nhiều con gái thích . Lâm luôn bị ám ảnh là mình sẽ bị quả báo, vì cùng một lúc Lâm làm khổ cho hai người  yêu mình .

Và rồi Lâm cũng lập gia đình , đó là một người con gái không đẹp , nếu so với Hiền và Thúy thì thua xa , điều nầy đối với Lâm không còn quan trọng nữa .Người đời có câu : “ Vợ đẹp là vợ của người ”. Cũng có lời xì xầm cho Lâm là có ý đồ “ đào mỏ ” vì gia đình vợ Lâm giàu có. Mặc dù là con nhà giàu nhưng cô ấy không kiêu căng , không son phấn , ăn mặc giản dị , luôn luôn hòa nhả với tất cả mọi người , đối với cha mẹ , anh chị em chồng thì rất tận tình chu đáo . Bấy giờ mọi người mới công nhận sự lựa chọn của Lâm là hợp lý .

Đầu năm 1978 , trong lần đánh tư sản , toàn bộ cơ ngơi của gia đình bên vợ Lâm bị nhà nước quản lý , cái gia đình nhỏ của Lâm dìu dắt nhau hết ở đậu chỗ nầy thì đến chỗ khác , cuối cùng thì dọn vào ở trong trường học . Của cải dành dụm bấy lâu ăn đã hết , vợ Lâm phải tảo tần để có thêm tiền phụ vào số tiền lương ít ỏi của Lâm , khi thì buôn bán ở vĩa hè trường học , khi thì may thuê vá mướn mới có thể lo cho cái ăn của 4 người , cực khổ không sao nói hết .

Đến năm 1982 , Lâm dính dáng tới một vụ đấu tranh chống tiêu cực , bị cô Lập nên Lâm bỏ việc . Cũng may là lúc nầy nhà nước trả lại cho gia đình bên vợ Lâm cái lò gạch . Được cái chỗ ở , nhưng phải ra sức phục hồi thì mới hoạt động được ( vì hơn 3 năm bị quản lý , lò gạch trở nên hoang tàn ) . Cố gắng riết rồi cũng thành công , và bắt đầu sản xuất . Từ một người trí thức, Lâm trở thành một công nhân với công việc khá nặng nề và vất vả , Lâm thực sự không quen , nhưng bắt buộc phải chấp nhận vì cái ăn , cái sống. Vợ Lâm cũng vậy, ngoài công việc của một công nhân cô còn phải kiêm nhiệm thêm việc giao dịch . Và rồi cuối cùng thì cô ấy ngả vào vòng tay của một người đàn ông khác (đó là một nhà thầu chuyên cung cấp gạch , cát , đá cho các công trình , có rất nhiều vợ và nhiều con ) . Không còn cách nào khác, Lâm  về xứ của mình , các con quá nghe lời mẹ nên không đứa nào chịu theo Lâm cả, nhưng nếu chúng theo cha thì Lâm lấy gì nuôi chúng với hai bàn tay trắng lại chẳng có nghề nghiệp , có thể nói đây là thời kỳ bi đát nhất của cuộc đời Lâm .

Trong một lần đi đám giỗ ở Sài Gòn , khi xe về tới Ngã Ba Trung Lương , cao hứng Lâm xuống xe vào chợ Mỹ Tho , tới ngôi nhà cũ thì được biết , ba má Hiền đã mất , đứa em trai đã vượt biên sang Mỹ , cái nhà nầy được người khác mua lại , hỏi thăm Hiền thì người chủ mới nầy bảo là không biết và còn nói thêm Hiền còn một người chị ruột ở cách đây 50 mét . Lâm tới ngay và đứng bên kia đường nhìn sang , cửa nhà vẫn mở nhưng không thấy bóng người , ngoài trời thì mưa lất phất`

Lâm tần ngần đứng ở đó chừng nửa tiếng , thình lình có một chiếc xích lô đỗ trước cửa và có một người phụ nữ bước xuống , Lâm băng qua để hỏi thăm tin tức .Lâm vừa cất tiếng “ Thưa cô ”thì người phụ nữ ấy quay lại , thật bất ngờ vì người đó chính là Hiền . Vừa mừng rỡ , vừa ngỡ ngàng ,lúc nầy Lâm chợt nhớ một câu trong bài thơ “ TÌNH GIÀ ” của Phan Khôi “ Nếu chẳng quen lung đố nhìn cho được ” , chỉ khác là người ta thì hai mươi bốn năm còn họ chỉ mới hai mươi năm. Xúc động đến nghẹn ngào , họ không khóc nhưng nước mắt thì đoanh  tròng .

Hiền  hỏi :“ Anh đi đâu đây ?”.Lâm trả lời :“ Thì đi thăm em chứ đi đâu”. Hiền giận dỗi :“ Gần xuống lổ hết rồi , thăm gì nữa mà thăm .”

Nghe có tiếng người , một người đàn bà bước ra , Hiền giới thiệu đây là chị ruột của cô ấy và Lâm là bạn cùng khóa ở trường SPVL .Những giây  phút xúc động rồi cũng trôi qua , bây giờ cả hai ngồi xuống để nói chuyện . Họ nói đủ thứ chuyện . Trong khi Lâm gần như vô tư không biết gì thì Hiền lại biết rất rõ về Lâm ngay cả hoàn cảnh hiện tại , đặc biệt cô ấy biết tên các con của Lâm , đồng thời hỏi thăm chúng học hành thế nào ?

Hiền nói :“ Em thật mâu thuẩn , có khi em mừng vì thấy anh có hạnh phúc , nhưng có lúc lại hận vì chính anh làm dang dở cuộc đời chúng em ” .  Ngạc nhiên hai tiếng “chúng em ” , Lâm hỏi thì Hiền trả lời “ Đến bây giờ Thúy vẫn chưa lập gia đình ”.                                                                                                                                                              Do dự , ngập ngừng , Lâm hỏi Hiền về việc hôn nhân , Hiền mĩm cười và nói “Lần cuối cùng gặp nhau ở LX , em nói gì anh nhớ không ? Nếu anh quên thì em nhắc lại : “ có lẽ suốt cuộc đời này em sẽ không lập gia đình vì không thể nào quên hình ảnh của anh được, nhưng việc nối lại thì em xin từ chối  vì với bản tính lăng nhăng của anh thì em chỉ chuốc khổ mà thôi.”       Ngừng một lát , Hiền nói tiếp :“ Hể mỗi lần nhớ anh thì em lấy ảnh của chúng ta ra xem, lấy thư của anh ra đọc, và….em đã sống như vậy hai mươi năm qua ”.

Nghe đến đây , không dằn được xúc cảm , Lâm bật khóc , khóc như chưa từng được khóc , khóc vì hối hận hay tiếc nuối muộn màng Lâm cũng không biết .Hiền cũng khóc . Một lúc khá lâu , tuy nước mắt còn ràng rụa , nhưng Hiền gượng cười và nói câu an ủi :“ Thôi anh đừng buồn nữa , tại duyên phận chúng ta chỉ có bấy nhiêu , vậy cũng tốt ”.    Lâm hỏi :“ Tại sao lại tốt ?”

Hiền nói :“ Mặc dù em không phải là kiều nữ , nhưng gia đình và nhất là má của em , rất tự hào về con gái của bà , cũng có nhiều người , đồng nghiệp cũng có ,khác nghề cũng có , đến xin cầu hôn , không cần hỏi ý kiến con , bà thẳng thừng từ chối , cho là không xứng . Có lẽ nhờ vậy mà em còn giữ được sự thủy chung với anh cho đến ngày hôm nay . Còn anh , bản tính thì cao ngạo lại tự ái hơn người nên khi tới gặp má em kết quả thế nào khỏi nói anh cũng biết ”.

Hiền nói một câu buông xuôi :“ Yêu nhau mà chẳng được gần nhau , nổi khổ nầy kể sao cho xiết , thôi thì hãy sống với những ký ức , những kỹ niệm có khi lại thấy hạnh phúc hơn” .

Gần 5 giờ chiều , Lâm cần phải về Vĩnh Long , hơn nữa nếu ở lại, còn nói chuyện thì Lâm thấy mình càng “Tồi” hơn . Hiền đề nghị Lâm lên lầu để chào người chị , khi xuống thang , Hiền chận Lâm lại như muốn nói điều gì nhưng lại thôi . Lâm đi nhanh ra cửa , xe đi được một quãng , quay lại thấy Hiền vẫn còn đưa mắt dõi theo , một lần nữa Lâm nhớ câu cuối bài thơ Tình Gìa của Phan Khôi :“ Đưa nhau đi rồi con mắt còn có đuôi ”.

Hơn 30 năm qua , mỗi khi nhớ lại , Lâm cảm thấy mọi việc dường như mới xảy ra . Những suy tư , những dằn dật không qua mắt được người vợ sau nầy của Lâm, cô ấy nghĩ rằng Lâm còn vương vấn người vợ không tròn phụ đạo kia , chứ đâu biết được nổi đau , niềm hối hận và sự tiếc nuối đang chảy âm ỉ trong lòng Lâm Nếu ngày đó Lâm không cao ngạo , không tự ái vặt và nhất là không quá xem trọng nhan sắc hay đừng có sự trùng hợp ngẫu nhiên của thời gian , có thể Lâm có được một người vợ tuyệt vời , đâu gặp phải bi kịch như ngày hôm nay . Như vậy chính Lâm là người đánh mất hạnh phúc và cũng chính Lâm đã hủy hoại cuộc đời mình.  Sau nầy Lâm có quen một vị cư sĩ , sau khi nghe Lâm trình bày hết mọi việc, ông ấy nói :“ Cái nghiệp mà cháu gieo lớn quá , đó là ác nghiệp , nay cháu phải nhận quả báo là đúng rồi ”.

Viết xong , ngày 30 tháng 4 năm 2020

LÊ TẤN LỰC

( Cựu Học Sinh Trường TH Chợ Lách

Niên học 1960-1964 )

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

,

 

Một bình luận

  1.      Mãi đến hôm nay em mới có thì giờ để đọc hết  tập truyện của anh Lực. Câu chuyện viết rất hay, chuyện viết rất xác thực và lôi cuốn nữa. Mong chờ anh có những bài viết hay như thế này để làm người đọc như sống lại từ thời còn bao cấp.
         Mà hình như bài viết này nó có thể dựa vào những nhân vật thật, thực tế và rất ít hư cấu phải không anh ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài liên quan

Dieu la Thành
ĐIẾU LA THÀNH CA GIẢ 
Song song với “Long Thành Cầm Giả Ca”, “Ngộ Gia Đệ cựu Ca Cơ”, “Độc Tiểu...
Xem tiếp...
-Dat-Lai-Lat-Ma
TÂM TƯỞNG
Tâm tư và suy tưởng, đó là cái hiểu thông thường của một số người. Tâm là một đại dương, tưởng là một...
Xem tiếp...
unnamed
Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ
Nhớ năm 1964, khi dự thi môn Văn của bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp, tôi đã phải trả lời câu hỏi giáo khoa...
Xem tiếp...

Các bài viết mới khác

Dao huu ngạn
LÁ ĐỔ CHIỀU ĐÔNG.
Những cơn gió đong đưa mang cả cái lạnh buốt nhởn nhơ dưới bầu trời âm u không một giọt nắng trước tuần...
h2
NHÀ VĂN ĐI CHỢ
Anh Lương Minh là nhà báo, nhà văn, quê ở Vĩnh Long, là chủ biên trang văn học tư nhân “Tống Phước Hiệp...
Hoa tang
TIN BUỒN
Được tin thầy Đào Hữu Ngạn, sinh năm 1940 tại Vĩnh Bình, cựu hiệu trưởng trường Trung học Chợ Lách, đã...
Dieu la Thành
ĐIẾU LA THÀNH CA GIẢ 
Song song với “Long Thành Cầm Giả Ca”, “Ngộ Gia Đệ cựu Ca Cơ”, “Độc Tiểu...
-Dat-Lai-Lat-Ma
TÂM TƯỞNG
Tâm tư và suy tưởng, đó là cái hiểu thông thường của một số người. Tâm là một đại dương, tưởng là một...

LỜI DẪN

Tin nhà

1ab2
NHỚ ANH MƯỜI LỘC- NGƯỜI ĐỒNG HƯƠNG CHỢ LÁCH
thich-phuoc-an
RỪNG KHUYA BÊN BẾP LẠNH
h2
LỚP LÃO NIÊN HOP MẶT LẦN THỨ 6
Bình luận nhiều trong tuần
  • None found
Tác giả
Thống kê
Số người online: 4
Lượt truy cập: