Sắp vào tuổi cổ lai hy , nhưng tình yêu vợ của tác giả không kém gì những chàng trai trẻ. Có lẽ là người thuộc lớp cổ xưa nên tình nghĩa có phần vượt trội: ăn không ngon, ngủ không yên. Phút giây nào cũng thấy bóng hình mình lảng vảng.
MỘT MÌNH
Không mình nhà vắng mình ơi!
Để tôi buồn đứng, buồn ngồi ngẩn ngơ
Buổi cơm qua bữa đơn sơ
Lùa trơn canh nước vẩn vơ nhai sầu
Đêm nằm nhớ chuyện đâu đâu
Lăn qua, trở lại bấu nhầu gối ôm
Thương mình cái nghĩa sắt son
Mình là sợi chỉ khâu tròn đời tôi
Nhắc khi đông lạnh trở trời
Đấp chăn, kéo áo ấm hơi …gió lùa
Sống đời đạm bạc quê mùa
Để tôi dệt mộng vui đùa gió trăng
Câu thơ gom dưới gối nằm
Đem ra kết lại để hâm nỗi đời
Xa mình…nhà vắng …buồn ơi!
Chỗ nào cũng thấy dấu, hơi của mình
Huỳnh Tâm Hoài
Vừa hay bạn bè báo tin chị Nguyễn thị Chích Chị mất sáng nay- 6 giờ sáng 16/10/2018 giờ VN – do bệnh nan y. Tôi thật sự bàng hoàng, còn không dám tin. Hèn chi lâu nay mail cho chị mà chị đâu có trả lời! Anh Luận (nhà thơ Huỳnh tâm Hoài) chồng của chị là một người sống rất tình nghĩa, thủy chung không riêng gì với vợ mình, anh còn đối xử rất tốt với tất cả mọi người. Xin thành tâm chia buồn với anh – người anh em có ân nghĩa với tôi – . Ở VN tôi sẽ cầu nguyện cho chị. Mong anh sớm vượt qua nỗi đau buồn này.
Dân Thanh.