Thơ Đào Văn Lộc luôn bàng bạc những nỗi niềm hoài niệm. Luôn nhớ một cái gì đó, một bến nước quê, một dòng sông nhỏ và thường xuyên là bóng hình một người con gái. Mình trộm nghĩ, nhớ quá thì dông tuốt về dòm em một cái, nói yêu em tha thiết, rồi đi. Tại sao không ? (QĐ)
KỶ NIỆM DÀI
Mỗi độ xuân về chiếc lá bay,
Nhìn hoa nở rộ thấy thương hoài,
Trời xuân thắm đượm tình non nước,
Cảnh hạ còn vương vội bóng ai,
Thấp thoáng chim trời tung sãy cánh ,
Thương thầm một bóng một mình say,
Còn đâu tuổi ngọc thời son sắc,
Để lại cho ai kỷ niệm dài
Đào văn Lộc
Thơ nói về cảm xúc của nỗi hoài niệm , nếu ai kia …. đó đọc những dòng thơ này sẽ thiết tha hơn . Hi hi