Quán chè An Giang ở Đông Triều nổi tiếng đến độ: nếu bạn nói giọng Nam thì người địa phương sẽ nhất định cho rằng: bạn là người của tiệm chè.
Hơn chục năm trước có một chàng trai rong chơi khắp đất nước, cuối cùng trụ lại Bắc Giang để mở tiệm chè ( chắc nghề gia truyền). Sau vài năm làm ăn coi bộ được, anh trở lại quê xưa và hốt theo cô em gái cùng chục hàng xóm và chi nhánh chè An Giang được đặt ở Đông Triều.
Đúng kiểu miền Nam: quán chè bự, nhiều bàn ghế, sạch sẽ, nhiều món để lựa: chè bưởi, chè trôi, chè thập cẩm, xôi kem, nếp cẩm….thơm phức mùi nước cốt dừa . ( ở ngoài này toàn xài dừa bào hoặc bột béo, khá hơn thì nước cốt dừa lon Trung Quốc nên không thơm bằng).
Quán mở cửa từ 8h sáng đến 10h đêm, với vị trí nằm trước cổng chợ Cột, ban ngày khách chị, khách mẹ mua về làm quà cho các cháu. Buổi tối thanh niên ra ngồi chém gió, hoặc nhờ vài cốc chè rồi tha hồ ve vãn…ầu ơ.
Giá cả hết sức bình dân: 10 ngàn/cốc, được 2 xe nhạc Đồng Tháp phục vụ hoàn toàn miễn phí.
Như những con chim di, cứ độ tháng 11 âm lịch thì tiệm chè biến mất, nguyên bộ sậu sẽ quay về miền Nam trú đông, đến đầu tháng 3 năm sau mới xuất hiện và hoạt động trở lại.
Cái nầy coi bộ đc nè nhen. Hay mình kéo bầu đoàn thê tử ra ngoài nớ mở một quán bún bò hay cơm tấm gì đó coi sao, may mắn đắt khách thì đất lành chim đậu, còn không thi mỗi năm cầu trời cho thầy tui nhận vài chục cái Event ngoài Bắc, phục vụ ekip thầy cũng ổn, thầy ơi ủng hộ em không?
Hehe cái này được à nhe, PC nói đất lành chim đậu….nhưng đất không lành thì đất nhậu luôn chim đó huhu.