GỌI CỐ NHÂN THÔI
Lắng trong xác lá thu qua
Dường như lộng bóng trắng tà áo bay
Phượng buồn tím sắc thương ai
Mấy trăng vọng cánh chim bay tìm đàn
Chìm trong nỗi nhớ ngút ngàn
Biển khơi mờ lối thuyền hoang ngược dòng
Bến đời còn nẻo mênh mông
Đêm thu lắng đọng tiếng lòng sầu tư
Xưa ai trao mảnh tình thư
Chưa hồi âm đã mịt mù khơi xa
Thư xưa nhòa nhạt phôi pha
Em về anh đã gọi là cố nhân
NHẬT LỆ
Lại là một bài thơ tình buồn. Có một chút lãng đãng buồn nào đó cứ vương mang trong lòng khi đọc thơ tác giả Nhật Lệ! Xin lấy lại bốn câu thơ trong phản hồi phía bên “em vả chiều” gởi vào dưới bài thơ này để “cân bằng” tâm trạng cùng tác giả Nhật Lệ.
Người đi để lại dấu buồn.
Ta ngồi ngắm ánh trăng suôn mà chờ.
Người trong mơ? Ta trong mơ?
Tỉnh ra mới biết ơ hờ khói sương!
Lộc đọc bài thơ “GỌI CỐ NHÂN THÔI” Nghe sao buồn quá !! ” EM VỀ ANH ĐÃ GỌI LÀ CỐ NHÂN” Zời ơi là zời,có gặp mặt đâu mà gọi là cố nhân ? Chắc đêm nay có một người :
CHÌM TRONG NỔI NHỚ NGÚT NGÀN,
ĐÊM ĐÔNG LẮNG ĐỌNG TIẾNG ĐÀN SẦU TƯ,
CÒN CHĂNG HƠI THỞ TỪ TỪ,
THÕA CƠN MỘNG ẢO , NGẤT NGƯ CÕI LÒNG,
TẠM CHIA BIỆT, NHỚ MÊNH MÔNG,
CỐ NHÂN HAI TIẾNG, MỘNG LÒNG CHƯA NGUÔI,!!!
cám ơn Ngọc Vinh
Chỉ 4 câu thôi cũng đủ làm héo cả ruột gan rồi Vinh ạ
NHẬT LỆ
Anh Lộc ơi thơ chưa hẳn là thật chỉ tưởng tượng thôi mà
NHẬT LỆ