Dù muôn trùng xa cách, anh đang làm người viễn xứ, lòng anh vẫn nhớ về quê nhà, nơi đó có hình bóng em yêu đang tháng ngày mong đợi. Em đâu biết rằng, em vẫn mãi ngự trong trái tim anh. Đông về, một sự thôi thúc ngọt ngào, muốn trở về nơi xa xôi ấy để được một lần gặp gỡ, để vẫn được yêu em…..( Hoa Đăng)
BÓNG TÌNH NHÂN
Giá lạnh đông về dệt ái ân,
Xa xôi vẫn nhớ bóng tình nhân,
Năm xưa tiển biệt mình xa mãi,
Nếu phải năm nay gặp một lần,
Cách trở muôn phần, em có nhớ,
Bao lần gặp gở lệ trào dâng !
Bờ mi đẫm ước buồn u uẩn,
Vẫn muốn yêu em, vẫn muốn gần !?
Đào Văn Lộc
Tôi không biết làm thơ ,nhưng đọc bài thơ này lòng tôi chạnh nhớ lại những ký ức xưa kia khi vội vã chia tay một người ,cho tới bây giờ không một lần gặp lại .,xin chia sẽ tâm trạng cùng tác giả !
Giá lạnh đông về tôi vẫn nhớ …
Xa xôi vẫn nhớ mãi bóng hình xưa …
Năm xưa tiễn biệt giờ xa mãi …
Giờ nơi đâu … mong một lần gặp lại .
Dòng sông ấy… em vẫn nhớ tận bến bờ .
DN
Chào Diễm Ngọc,Không biết nói sao ? Khi bài thơ Lộc có cùng tâm sự với DN .Thôi một
lần tiển đưa là một lần trào dâng nước mắt , cứ bịn rịn hoài !!! Chỉ muốn yêu em ,chỉ muốn gần
mà thôi, Hu…Hu…..!!! Chúc DN dồi dào sức khỏe .
Đây là những dòng thơ thay lời người ở lại muốn nhắn gởi đôi điều. Lộc đã vô tình khơi lại uẩn khúc trong lòng chị.
Đông về gợi nhớ xôn xao
Hỡi người viễn xứ biết bao giờ về?
Lòng tôi cứ mãi ủ ê
Nhớ về người ấy não nề sầu đau
Người ơi! bên ấy thế nào?
Em đây chẳng biết khi nào tịnh tâm!!!
Chị Ngọc Hoa mến !! Kỳ nầy mà trả lời chậm trể là chết ,đọc bài thơ chị là Lộc gọi cho ảnh vìa
liền ,một mối tình quá tuyệt vời và lãng mạn nửa ,tâm cang rối bèn ,không biết nơi đâu ,bến với bờ?
Lộc bối rối quá ,làm sao giúp chị đây ? Lộc cũng cám ơn chị phản hồi và cho tâm sự lòng mình qua
bài BÓNG TÌNH NHÂN .
Lộc đọc lời dẩn của chị thật là hay và rạc rào tình cảm và thêm một tấm hình nử sinh đẹp,Lộc rất cám ơn chị đã làm người đọc gợi cãm và quan tâm tới bài của Lộc, Nếu phải năm nay,gặp một lần, không biết ăn nói sao đây?.Lộc lo quá !!!
Ôi một tình yêu hai bến bờ có chung nổi nhớ.Thật cảm động quá đi.
Hic hic
Chị Phan Lương mến ! Có thiệt hong chị , Lộc mừng quá ,vì hồi sinh ra tới giờ không thấy
ai nhớ mình như vầy hết , thỉnh thoảng có nghe tiếng rủa ,vì tánh Lộc tinh nghịch lắm ,hay
chọc ghẹo chỉ làm người ta giận thôi , Mà hỏi thiệt chị nghe ,Ai có chung nổi nhớ với Lộc
xin chị cho biết ,em cám ơn chị đã chia sẻ ý nghỉa bài BÓNG TÌNH NHÂN ,Chào chị