Tuổi thơ là một khoảng trời cao xanh đang rộng mở, vạn vật như hé cười trước mắt chúng ta, hồn nhiên vui vẻ, chan hòa. Đến lúc trãi qua bao phong ba, sóng gió cuộc đời,Ngồi buồn nhớ lại thời niên thiếu, tiếc nuối làm sao. đó là tâm trạng của Đào Văn Lộc trong bài Nhảy cò cò.( Hoa Đăng)
NHẢY CÒ CÒ
Hồi nhỏ em mê nhảy cò cò,
Bước đầu dang rộng, bước lại co,
Bước kế em lo, em dang rộng,
Thế xong rồi, em phải cò cò,
Mổi bước đắng đo, em mệt mỏi,
Nhảy cò cò, ai giỏi hơn em?
Bây giờ lớn tuổi lại thêm ho,
Mà phải còn lo cành con cò,
Nhớ thuở học trò sao vui quá !
Nhảy cò cò có khá không anh?
Ngồi buồn nghỉ lại thấy vui vui,
Nhớ cảnh ngày xưa cũng ngậm ngùi,
Mấy đứa bạn vui giờ đâu thấy?
Chắc bây giờ còn phải lui cui.
Đào Văn Lộc