Gặp Hoài Thương trong một lần về, trông anh tuổi đời kém hơn người viết nhiều, dầu ở nước ngoài khá lâu, nhìn kỹ… ” gốc vườn ” trong anh chưa mất, có lẽ vì vậy trong thơ anh tình quê hương thấm đậm hiện ra đúng chất HT vậy. (PT)
hai chén cơm thường cũng đủ no
Mơ Khoảng Bình Yên.
Tuổi đã về chiều vẫn chưa yên,
Cứ mãi chạy theo áo, gạo, tiền
Tha phương cầu thực, làm viễn xứ
Cuộc sống đua đòi cứ triền miên.
Mai này từ giả chốn xôn xao,
Trở lại quê xưa của thuở nào
An nhàn lạc thú cùng mai trúc,
Quẳng hết quảng đời đã lao đao.
Ngày ngày rong rủi với rẩy nương,
Ẩn vật an cư kiếp đời thường,
Sáng nhấp chung trà, xem hoa nở,
Xế thả cần câu dưới ao vườn,
Nhãn lòng , bông súng chấm cá kho,
Hai chén cơm thường cũng đũ no,
Bẩy mớ chuột đồng làm mồi nhấm,
Đạm bạc qua ngày , chẳng cần lo.
Nặng tình non nước với quê hương,
Dưới mái tranh sơ, mấy liếp vườn,
Mặc cho thế sự dần thay đổi,
Ta cứ thản nhiên…cảnh thiên đường.
Mong ngày mai ấy sẽ không xa,
Gió lặng, mưa ngưng, nắng chan hoà,
Dùi bao gian khổ vào dĩ vãng,
Cuộc sống yên bình…mãi thiết tha.
Cali- 30/4/2014
Hoài Thương.
Nếu thơ là tiếng lòng của tác giả thì thật sự Hoài thương đã làm e cảm động quá. Ở Mỹ nhiều năm như vậy mà vẫn đau đáu nhớ quê, muốn trở về….
Trong cảm súc của mình sao ,thì mình nói vậy, nhưng chỉ là ” Mơ”thôi PC ơi. hì,hì…