Thuở nhỏ lúc còn đang học trung học ở Sài Gòn. Bọn học trò chúng tôi thường tàng tàng đạp xe đi chơi khắp phố vào những ngày cuối tuần. Có khi ghé hẽm Pasteur ăn phở vì phở ở đây rất ngon. Bọn tôi là trai miền Tây lên đây học, chúng tôi có rất nhiều bạn bè là gái ở đồng bằng sông Cửu Long. Gái miền Tây ăn nói huỵch tẹt có sao nói zdậy ít vòng vo…nhưng khi gặp các cô gái Bắc lại mê vì cách nói năng ngọt dịu…
Các nàng làm duyên, làm dáng hơn các bạn miền Tây. Chúng tôi có nhiều đứa đâm ra muốn tò vè làm quen với các nàng…nhưng bị một vố đau khi ông chủ tiệm phở có cô con gái dễ thương…mà bố thì khó thương, ông phang cho một câu làm chúng tôi rút lui ngay. Bài thơ sau đây nói lên bối cảnh đó. Xin gởi đến các bạn như một hồi tưởng cho vui. Thân mến. HTH
Muốn thương cô gái Bắc
Bởi xưa nghèo rách mồng tơi
Dám nào tán tỉnh học đòi yêu ai
Nhìn cô gái Bắc …thở dài
Cái đuôi con mắt sắt mài bén dao
Miệng em chim sáo …ngọt ngào
Môi son chỉ để đón chào vảng lai
Học trò dưới tỉnh miền Tây
Ngồi câm miệng hến…ớt cay xé lòng
Để tô phở lạnh …khép lòng
Ngẩn ngơ… ngọn tóc bềnh bồng chéo vai
Sợi nào em cột hồn tôi
Về nhà chới với …nghe lời bạn khuyên
Nầy nhé …mầy chớ mà ham
Quen con gái Bắc …mầy mòn trái tim
Bố Bắc đâu chịu gả con
Cho dân Nam Bộ héo hon như mầy
“Ơ! cái thằng trắng tay
Bố khỉ…cớ tại sao mầy cả gan
Con ông phải gả cho quan
Xéo đi cho khỏi cửa hàng nhà ta”
Thế là ăn phở hít hà..
Nhìn cô gái Bắc…xót xa để lòng…
Huỳnh Tâm Hoài