Cảm xúc đi qua người đọc từ tâm trạng trong thơ của thi sĩ Huỳnh Tâm Hoài. “Bỗng dưng” thấy ý thơ Lục Bát lạ. Hồn:” Nửa trôi ra biển, nửa trôi lên trời”… chơi vơi, bảng lảng. Lại chợt ngậm ngùi tưởng như có tiếng sụt sùi của cô gái nhò vừa bị tình phụ. Không, đàn ông “đa tình” cũng có thể khóc một mình được vậy? (PT)
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng hồn thấy chơi vơi
Nửa trôi ra biển, nửa trôi lên trời
Biển rong rêu dạt hồn tơi
Trời lan mây khói rối bời phù vân
Bỗng dưng ngồi nhớ buâng khuâng
Tình ta bạt mạng bao lần rong chơi
Lang thang ngày tháng qua đời
Chợt buồn…! Quên mất một lời chia tay!
Bỗng dưng ngồi khóc ăn năn
Nhặt từng mảnh vụn những năm tháng rời
Cuộc tình như chiếc lá rơi
Ta còn trơ trọi nhánh đời buồn hiu
Bỗng dưng vuốt tóc bạc rơi
Ngùi nhìn mây khói…hết đời…mộng vơi!
Thì thôi…cũng mạng số trời
Bỗng dưng ta khóc…sụt sùi mình ta.
Huỷnh Tâm Hoài
Anh HOÀI Ơi ! Em LỘC đây….Đọc bài thơ của anh ,nghe như tâm trạng buồn buồn .Bỗng dưng thèm rượu,
em muốn bài tiệc nhậu với anh cho đở buồn,cũng lâu lắm không có dịp anh em mình tâm sự..Thôi thì:
VỠ MẤY VẦN THƠ ĐỌC CHO VUI,
BỖNG DƯNG NHỚ LẠI THẤY BÙI NGÙI,
NGUỜI ANH XA XỨ LÒNG CÒN ẤM,
NHẮC LẠI MÀ VUI TUỔI CHÍN MÙI,
Em mong gặp anh , và cho ra nhiều bài thơ hay nữa nha, chào anh LỘC