Đầu năm khai bút, thầy Võ Hiệp đã làm một bài thơ dài Rắn đi Ngựa về I rồi Ngựa về rắn đi II theo kiểu có đi, có về của các ông đồ xưa. Sau đó dịch bài thơ Tứ quý của Thôi Hộ, gửi đến các bạn đọc thưởng thức ngày đầu xuân (HM)
Rắn đi Ngựa về I
Cùng năm rắn đã bò xa.
Mang theo nghèo khó, đi ra khỏi nhà.
Ngựa phi về, chẳng bao xa.
Cõng theo hạnh phúc để ta vui đùa.
Năm nay, chắc có buốn mùa?
Xuân đi ngắm cảnh, gió lùa, mây bay.
Hạ đến mình cứ phây phây.
Xuống sông tắm mát, suốt ngày cho vui.
Thu sang, ta cứ ngủ vùi.
Chiều ta nhậu rượu, bê thui, tương bần.
Đông về, gió lạng ngoài sân.
Vào nhà đóng cửa, có phần ấm êm.
Suốt năm, mình mãi gặp hên.
Chẳng cần làm lụng, tiền thêm đầy nhà.
Cả đời chỉ cười hà hà.
Cuộc sống như thế thật là thần tiên.
VHKT
Ngựa về rắn đi II
Ngựa về, ngựa đá rắn đi.
Để cho nghèo khó, sầu bi khỏi nhà.
Làm cho thanh thản lòng ta.
Tiền vào như ngựa, tiền ra tợ rùa.
Mọi thứ ta chẳng cần mua.
Nhậu nhẹt thả cửa, vui đùa hả hê.
Các bà thì được chồng mê.
Các ông thì được như dê xổng chuồng.
VHKT
Viết đến đây tôi chợt nhớ bài thơ Tứ Quý của Thôi Hộ
春遊芳草地, Xuân du phương thảo[1] địa
夏賞綠荷池, Hạ thưởng lục hà trì[2]
秋飲黃菊酒, Thu ẩm hoàng cúc tửu
冬吟白雪詩. Đông ngâm bạch tuyết thi.
崔護
Nghĩa:
Tứ Quý
Mùa Xuân đi chơi nơi có cỏ thơm.
Mùa Hạ thưởng ngoạn ao sen xanh.
Mùa Thu uống rượu cúc vàng.
Mùa Đông ngâm thơ tuyết trắng.
Bốn Mùa
Mùa xuân đi dạo cỏ non.
Mùa hè mình ngắm ao tròn, sen xanh.
Thu về uống rượu cúc thanh.
Đông tới tuyết trắng ta đành ngâm thơ.
Bốn Mùa
Xuân, chơi vùng cỏ thắm,
Hạ, tắm hồ sen mơ.
Thu, nhắm rượu nếp cẩm.
Đông, vịnh một vần thơ
VHKT