Những ngôn từ bình dân, chơn chất dung chứa những trách hờn, những nhung nhớ xa cách và nỗi buồn mênh mang. Tính hóm hỉnh cũng được tác giả khai thác nhằm đưa người đọc quay về không gian xưa của đờng bằng Nam bộ. (HB)
Điệu lý xa nhau
Chim quyên ăn trái nhản lồng…
Anh ơi….!
Thia thia quen chậu
Sao anh đành bỏ em
Chiều chiều nhìn phía bờ sông
Thuyền ai qua chẵng tấp lại
Ôi! rối lòng em nhớ anh…
Mịt mù xa bóng nhạn
Anh ơi!
Sao nỡ bỏ….con nhỏ bạn buồn hiu
Anh như cơn gió
Em như con diều
Anh thổi em lên mây bạc
Gió làm diều em du dương
Rồi một hôm anh lặn lờ
Cánh diều em thôi bay
Dây tơ em rối nhợ
Con diều nằm chỏng trơ
Ơi! Anh ơi! Người đâu mà tệ bạc!
Nếu chết phứt đi được
Em chết ngay bây giờ
Chớ sống làm chi cuộc đời lỡ dại
Xóm riềng người qua kẻ lại họ dèm pha
Buồn buồn ngâm điệu lý
Lý cuộc đời bơ vơ
Gieo tình chi rồi bỏ
Điệu lý buồn xa nhau
Huỳnh Tâm Hoài