Trung Học Chợ Lách

HAI PHƯƠNG TRỜI DUYÊN NỢ

Ngày đăng: 12/06/2013, 10:26 chiều, ý kiến phản hồi (0)

        Điện thoại di động lại rung. Điệu nhạc tình với lời lẽ nhớ-nhung-mong-đợi, như dấy lên cảm giác chân thật ở cõi lòng nàng, đang phát ra từ cái máy điện thọai nhỏ, màu hồng nhạt nằm trên mặt gối . Trong hơn 2 tiếng đồng hồ qua chàng đã gọi nàng đến 5 lần… và lòng nàng òa vỡ, đóa hoa tim rụng nhụy rã đài, hương hoa nhạt mùi héo úa! Anh ơi! Em muốn gọi tên anh trăm ngàn lần cho vơi bớt nhớ thương đó anh. Những khi trò chuyện với anh lòng em thật bình yên thanh thản. Ở phương trời xa anh có nghe tâm sự của em không? Anh đi từ bữa tới giờ, lá trong vườn cũng bơ phờ hắt hiu. Hình như em đợi buổi chiều, nhìn mưa nặng hạt, nhớ nhiều về anh, tạnh mưa con bướm vờn quanh, nhớ ai bướm trắng lá xanh lạc loài. Mình em ánh mắt u hoài, làm sao giấu được tháng ngày nhớ thương, trong lòng có sợi tơ vương, nhện ơi chớ dệt trăm đường yêu mơ.  Nhớ anh em đọc tình thơ, thương mây, khóc gió, nói chờ, nói mong. Trong vườn em nhớ ngoài đồng, qua sông em nhớ mênh mông bến chờ. Trốn buồn em cứ thẩn thờ, anh đi em ở bơ vơ giữa đời . Anh ơi! Anh hỡi! Anh ơi! Yêu anh em giữ một trời ngóng trông… Sao bây giờ tình tan tác như đóa hoa trong mùa bão tố, mặc dù đã cố nén những cảm xúc xôn xao, xuôi ngược giày xéo tim gan. Nàng định tâm sẽ không bao giờ trả lời điện thọai của chàng nữa….

       

  Phải rồi ! Đã gần 1 năm rưỡi, hai người mới có dịp gặp lại nhau. Khoảng cách không gian và thời gian nhiều khi làm nàng đuối sức, hằng hà những đêm mất ngủ vì nỗi cô đơn làm nhức nhối cõi lòng. Có khi thức giấc nửa khuya vì tiếng gió hay điệu mưa chẻ ngọt tim óc, rụng rơi nỗi niềm làm đôi mắt nàng ướt đẵm, bờ môi khô đắng thương đau. Giọt thương giọt nhớ ứa ra từ đôi mắt đã mòn mõi mong chờ và làm mặn má môi tưởng chừng đã héo úa ! Nàng với tay kéo cái gối ôm, nén sát vào lòng mình như thể đang cần sự nương tựa dù mong manh chăng nữa. Khi lòng nàng bớt chao đảo, sự trầm lắng đủ để nhận ra âm thanh của đêm chảy vào hồn mình, màu đen của bóng tối đang quấn từng sợi tóc, hương hoa trong vườn đã bị gió cuốn đi từ thuở nào, không còn lén len vào phòng và ủ hương trong ngực áo . Son phấn vẫn thờ  ơ vì chiếu chăn chỉ là băng giá! Lẽ sống đã cạn kiệt niềm vui, hy vọng cũng nhuộm màu lá úa.

          Có những buổi chiều nàng ngồi một mình bên bờ sông, nhìn những khóm lục bình lênh đênh theo dòng nước và so sánh kiếp lục bình với thân phận long đong của đời mình, một đằng trôi đi mà xem chừng thanh thản; còn nàng ở lại một nơi mà mông mênh không bến bờ ! Nàng ước mình được là áng mây kia, thả đời rong chơi cùng nắng gió để khỏi phải buồn tủi, dày vò thân phận nữ nhi khi quá đỗi yêu người ! Nhiều khi ra chợ, dự đám tiệc, dạo phố đêm… nhìn những cặp tình nhân âu yếm bên nhau, lòng Nàng dâng lên nỗi buồn mênh mông, có khi làm nàng tối mắt.

          Nàng với tay lấy mấy miếng khăn giấy nơi đầu giường lau nước mắt và tự giận mình yếu đuối với tình yêu. Người ta bảo phụ nữ càng lụy tình, càng đáng yêu. Sao nàng không thể yêu cái nông nổi của mình được ? Sao nàng không đủ can đảm thay đổi cuộc đời mình ? Nàng liếc mắt nhìn tấm phong trên tường với hình chàng và nàng bên nhau. Nàng dựa sát vào ngực chàng, môi nở nụ cười mãn nguyện, nụ cười tươi của một người đang hưởng hạnh phúc. Còn chàng nữa! Chàng cũng choàng ôm lấy người nàng như sợ sẽ mất khi nới lỏng vòng tay. Nét phong sương của một người đàn ông từng trải, rắn rỏi, thông minh… như thừa sức bảo vệ hạnh phúc và tình yêu của hai người. Nụ cười mới có duyên làm sao ! Chính nụ cười đó đã hốt hồn nàng khi lần đầu mới gặp.

        Nàng nhớ lại mùa xuân cách nay đã 8 năm, khi nàng đến thăm Vy Vy, cô em họ con người cậu và cũng là một trong số 5 cô gái đang trọ ở căn nhà rộng khá sang trọng, có 4 phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn riêng. Họ là những nữ ca sĩ phòng trà, bán tiếng hát hằng đêm để đổi lấy áo cơm, hy vọng mai kia bước vào vùng ánh sáng.  Họ sống phóng khoáng, ăn mặc không biết tiên liệu túi tiền. Nhà họ bao giờ cũng âm vang tiếng hát, luyện giọng ca, tập bản đàn, ngâm điệu thơ, hò lơ hò lã… Tiếng nhạc có khi làm nàng chán nghe vì cứ lặp lại hoặc chưa điêu luyện. Họ cười nói vui tươi dễ dàng mà cũng thật mau nước mắt.  Họ thật dễ hiểu qua lời ca tiếng nhạc nhưng cũng khó kham khi chân bước lên đời ! Chạm vào đời tư thì mỗi nàng đều có góc trời riêng , đầy mây đen tâm sự.

        Nàng quyết định ở lại Sàigòn 3 ngày Tết ! Có thể vì chàng chăng?  Nàng không biết và chưa đủ can đảm tự hỏi lòng mình. Nàng nhận ra những món quà xuân mà cả bọn được chàng tặng là nước hoa và những chậu hoa lạ, nàng không biết tên và hình như chưa thấy bao giờ. Nàng ngầm hiểu là mình chưa hề được Chàng lưu ý vì quà tặng của mình cũng gần giống của các bạn thôi ! Mà làm sao mình trách được người ta chứ ?! Chàng thường ngồi một mình trên sân thượng ngắm trăng sao, hong nắng gió. Những bài thơ, bài ca vọng cổ cũng được Chàng cảm tác từ ánh trăng, luồng gió… và có khi cả những cơn mưa nữa. Nàng chưa biết ai tự nguyện ngồi dưới mưa, nhìn ngó tận đâu đâu trong làn mưa bụi mỏng, ướt cả áo quần… kề bên căn phòng ấm cúng bao giờ !

          Chàng là khách quen về từ phương xa. Công việc của chàng ở Sàigòn thường kéo dài 4, 5, 6 tuần, rồi chàng lại bay đi (giống như hồi còn trai trẻ, nghe nói chàng là một phi công trong Tân Sơn Nhất vào thời chiến tranh, thuở nàng chưa được sinh ra) và căn nhà này là của cơ xưởng thuê cho chuyên viên kỹ thuật về tạm trú. Sự quyết định ở lại Sàigòn đón Tết của chàng cũng làm nàng lo sợ! Hay là chàng ở lại đây chỉ vì mình?!

         Chàng gửi tiền cho đám con gái mua đủ thứ thức ăn, nước uống để cả bọn thưởng thức 3 ngày Tết. Những ngày Tết ở Sài Gòn thật trống vắng, đường phố rất thưa người, hàng xóm hình như cũng về quê với ông bà, cha mẹ nên cả dãy phố yên ắng lạ thường. Ngày mùng một Tết cả bọn cùng nhau nấu nướng, Chàng biết làm nhiều món ăn lạ làm cả nhóm phải ngạc nhiên. Ăn uống, ca hát, ngâm thơ, chèo, quan họ, vọng cổ gần suốt cả ngày… Hình như ai cũng mến cái bình dị, lặng lẽ mà đầy tài năng; cái khiêm tốn, hiền từ mà giải quyết vấn đề rất chi tiết, sâu sắc của chàng.

         Trúc Hương, bạn văn nghệ của Vy Vy đề nghị nhóm chơi bài lấy hên đầu năm. Có thể trò chơi là sự sắp đặt có dụng ý của Trúc Hương vì rõ ràng cô bé giả vờ mệt mỏi, nằm vắt ngang đôi chân đang duỗi của chàng. Trò chơi rồi cũng kết cuộc vì đa số đám con gái bị thua sạch túi.  Cả bọn âu sầu vì túi rỗng mà những ngày Tết còn dài, Chàng cũng tỏ ra buồn bã như xẻ chia nỗi niềm của đám con gái thua cuộc và hát ghẹo  “Đường vào nhà tui có một người vui, có 4 người buồn…”, rồi hỏi từng đứa một số tiền thua trong sòng bài và trả lại cho mỗi cô. Nàng là người cuối cùng nên chàng trao hết số tiền còn lại trong tay mà chẳng hỏi han gì ! Vậy là nàng ứa nước mắt ! “Ủa ! Sao Thúy khóc ?” “Em thua hết tiền mà nhận ít hơn mấy bạn nữa…” “Anh đã giao lại cả tiền thắng lẫn tiền vốn cho mấy đứa rồi mà”. Chàng mở ví tặng nàng tờ bạc chẳn và bất ngờ đặt một nụ hôn lên má nàng. Nàng thật vui ! Hình như có những cánh bướm đậu xuống môi mình ! Vòng eo cũng được quấn bằng đôi nhánh hoa thơm ngát. Nàng vui hơn đứa trẻ được quà Tết, được mẹ may áo mới để mừng xuân… nhưng cũng hoang mang vì lòng chàng bao la rộng rãi quá thì làm sao nàng có khả năng làm chật được trái tim kia chứ !

         Quãng đời màu hồng ru mộng bay bay trong cõi địa đàng, nàng thật sự đặt những bước chân êm đềm vào miền hoang vu hạnh phúc. Màu biển xanh hy vọng, màu của tình yêu và tương lai thành lượn sóng dạt dào hôn mãi bờ cát trắng như những đóa hoa thơ lả tả rơi trên lối đời nàng.

          Mũi Né của biển Bình Thuận ơi !  Thơ và anh hẹn em ở biển để cùng thức trắng đêm dạo trăng trên cát, nghe sóng ru đời ! Thơ đã vì em nên ngóng trông, hồn thơ rung động sóng muôn trùng, em như cánh gió xa xôi quá, biển chở hồn anh nên mênh mông. Thơ ở lòng anh thủy triều dâng, lang thang cồn cát dấu chân trần, dã tràng xe cát từ muôn thuở, có chở tình yêu em với anh?  Bãi biển chiều nay vọng tiếng đờn, biển không buồm nên biển cô đơn, áo trắng gió lùa hương tóc rối, em ở đâu về nhẹ gót son. Em đến chiều nay nắng chan hoà, bọt sóng chồm lên biển nở hoa, hải âu tung cánh vui lễ hội, tim thì thầm sóng hát tình ca. Em đến hồn anh như biển xanh, bước chân lên nắng, nắng trong lành, em đưa gió thoảng từ đâu đến, mở cửa vườn yêu động lá cành. Sóng biển hoà theo tiếng hát em, hồn thơ anh dệt mộng êm đềm, em thay áo mới trời xanh ngát, có muốn cùng anh thức trắng đêm ? Em thức cùng thơ lúc nửa đêm, và anh sánh bước dưới trăng mềm, thuyền ai thả lưới ngoài biển vắng, lưới được tình anh đang quấn em. Buổi sáng dừng chân nơi quán lá, trải đời đàn hát với tình nhân, ngọc trai lay động tình biển lạ, Gió thổi xôn xao ký ức tràn. Hạnh phúc là khi vẫn đợi chờ, bến tình trôi nổi giấc thương mơ, em như mưa gió như trăng nước, biển nhớ tình ta: anh với thơ.

        Thành phố sương mù thơ mộng với hồ Than Thở, Đồì thông hai mộ, Rừng Ái Ân, Thung Lũng Tình Yêu… Miền đất hứa của tình nhân, nắng ấm miên man phủ lụa đường tình và Đà Lạt của chúng mình vẫn là trời thơ diễm ảo phải không anh ?

         Anh giáp mặt em ở bến tình, giữa niềm hạnh phúc, nửa điêu linh, lòng anh tuôn chảy thành sông nhớ, nối nhau nghìn lượn sóng lênh đênh. Ngỡ mình trôi nổi giữa biển yêu, lồng lộng trời xanh chắp cánh diều, bên em anh hát ru lời biển, thì thầm âm điệu gió đìu hiu. Thác nước và em ở bên anh, thác đổ, cầu treo nối mộng lành, chòng chành em bước qua dòng suối, té xuống hồn anh thảm cỏ xanh. Anh hát cùng em giữa đỉnh đèo, bên kia thung lũng dốc cheo leo, rừng cây xanh lá mờ sương bạc, vọng tiếng tù và, nhạc suối reo. Tình mộng Tuyền Lâm dạo cảnh hồ, nước trong, thuyền vượt sóng nhấp nhô, tóc mây, áo mỏng đùa nắng gió, rượu cần buôn Thượng đón Tiên Cô. Dắt tay em lên dốc rừng thông, nghe tiếng thông reo, ngắm nắng hồng, nắng dệt đồi thông, anh dệt mộng, ru tình gió hát ở trên không. Cùng nhau nơi Thung Lũng Tình Yêu, hoa và em hương sắc diễm kiều, anh là cây cầu, con dốc đá, nâng gót chân son dáng mỹ miều. Hai  đứa lang thang dạo phố đêm, trời se sắt lạnh gió sương êm, em lạnh anh ôm vòng eo nhỏ, nghe lòng vời vợi với trăng nghiêng. Cung điện Hoàng Gia* đón mỹ nhân, tấn phong Hoàng hậu với cung tần, áo mão vua ban em gửi lại, muốn là cô gái ở thơ văn …

       

         Có phải anh là loài chim di cư bay về phương nam mỗi mùa đông tuyết lạnh để rồi cất cánh cao bay khi nắng gió thay mùa?

         Ừ thôi! Em đã nhớ ra rồi! Anh vốn là một phi công, cánh chim bay của bầu trời rộng, chân mây cũng chỉ là ảo giác trong mắt em thôi. Mây cứ trôi đi mãi, bàn tay em bé nhỏ làm sao níu được áng mây bay hở anh?  Mây vẫn bay đi mặc dù đã 8 năm em là chót núi bơ vơ chôn chân đứng đợi chàng về ! Tám năm với bao mùa mưa nắng, cây rừng cũng bao lần thay sắc lá, đá núi có mòn, màu đá có rêu phong… nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn đầy hương lửa. Môi em khô chờ giọt nước môi anh, mắt em thẳm chờ ướt tình hội ngộ, hồn em vơi chờ hạnh phúc rót đầy; đời trống vắng chờ tình anh khỏa lấp… Giấc ngủ cô miên ơi! Mi đừng đến với ta nữa. Ta sẽ thức trắng để là bạn của đêm dài, ngắm trăng suông như cõi lòng ta vằng vặc, nhìn sao rơi chẳng ước một điều gì ! Xin gió đừng ru và mưa đừng trổi nhạc để tiếng thơ Chàng đừng chìm chết cõi tim ta và tiếng giun dế bớt đi lời buồn thảm

 

       Nàng vẫn mở máy điện thọai, pin đầy, để trên mặt gối ao ước, nóng lòng chờ chàng gọi …và định tâm sẽ không bao giờ trả lời chàng nữa…

       Vài vạt nắng vàng đang len lén vào phòng, nằm chung trên mặt gối với máy điện thoại, ngọn gió sớm qua sông đang thổi điệu sáo bên hiên nhà, xuyên song cửa nhẹ lay tấm màng nhung phòng ngủ. Có tiếng ai gõ cửa làm nàng giật mình, tim nàng rung lên những tiếng gọi không cùng nhịp phách, môi má ửng hồng màu hoa nở nụ trước sân nhà.

 

Phạm Tương Như

17/05/2013

*Dinh Bảo Đại

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài liên quan

unnamed
Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ
Nhớ năm 1964, khi dự thi môn Văn của bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp, tôi đã phải trả lời câu hỏi giáo khoa...
Xem tiếp...
ban-doi-ban-tri-ky-ban
Phiếm về TRI ÂM, TRI KỶ.
Có rất nhiều người thắc mắc và hỏi tôi :”Hiểu và phân biệt như thế nào cho đúng về hai từ TRI ÂM...
Xem tiếp...
unnamed
Thành Ngữ Bị Hiểu Sai Hơn Một Ngàn Năm Qua
 Trong văn học cổ Trung Hoa, thành ngữ đánh giá phẩm bình cao nhất về dung mạo của nữ giới là “Trầm...
Xem tiếp...

Các bài viết mới khác

images (2)
TIN VUI
Được tin anh Trương Văn Năng, trang trunghoccholach.com sẽ tổ chức lễ vui quy cho ái nữ là Trương Minh...
46
CHÀO MỪNG 2 TÁC PHẨM MỚI
Trang trunghoccholach.com vừa nhận được thư mời từ nhà thơ Kim Chi về dự buổi ra mắt hai tác phẩm của...
unnamed
Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ
Nhớ năm 1964, khi dự thi môn Văn của bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp, tôi đã phải trả lời câu hỏi giáo khoa...
ban-doi-ban-tri-ky-ban
Phiếm về TRI ÂM, TRI KỶ.
Có rất nhiều người thắc mắc và hỏi tôi :”Hiểu và phân biệt như thế nào cho đúng về hai từ TRI ÂM...
Thê tài - Copy
CHÚC MỪNG SINH NHẬT NGUYỄN THẾ TÀI
Ngày 24/10 là sinh nhật Nguyễn Thế Tài, GV trường Trung hoc Chợ lách. Hiện nay anh sống ở Úc. Nhân sinh...

LỜI DẪN

Tin nhà

1ab2
NHỚ ANH MƯỜI LỘC- NGƯỜI ĐỒNG HƯƠNG CHỢ LÁCH
thich-phuoc-an
RỪNG KHUYA BÊN BẾP LẠNH
h2
LỚP LÃO NIÊN HOP MẶT LẦN THỨ 6
Bình luận nhiều trong tuần
  • None found
Tác giả
Thống kê
Số người online: 5
Lượt truy cập: