Sau ngày 8 tháng 3, có người thấy bất công cho số phận nam nhi, dù không biết mần thơ cũng cố gắng được một bài. Qua đây, LM khám phá được hai điều: một – cái gì bất hợp lý sẽ có người lên tiếng, hai – làm thơ cũng giống như bệnh truyền nhiễm có tính lây. Xin giới thiệu bài thơ của Một Lúa, học trò thầy Đào Hữu Ngạn.
Tình yêu bên ngoài địa đàng
Chào bạn,
Chào chàng trai thiếu một mảnh xương sườn thời nguyên thủy
Bởi mục đích kiếm cho mình thêm hương vị ngây ngất của tình yêu
Kể từ ngày ngộ ra “có nghĩa gì đâu một buổi chiều”
Thì trái đắng đã chẹn ngang cần cổ
Nuốt đã không xuôi mà nhả ra thì cũng khổ
Thôi thì đành ngậm đó tiếc ngày xuân
Ông chủ vườn địa đàng một thuở ung dung
Chớ có đâu đi thưa về trình như hiện tại
Nhớ ngày nào vui với lá hoa, đêm nằm ngữa nằm ngang không áy náy
Đói thì nhai tạm củ khoai hay nhấm nhá vài miếng cơm khô
Đâu cần phải liều thân trèo non cao săn tay gấu như bây giờ
Đem về thức nấu suốt đêm cho chiếc xương sườn thân yêu của mình bồi bổ
Hay đâu cần nín thở lặn mò kiếm ngọc trai
Để trang điểm cho đôi vai trần mềm mại
Thấy chưa đủ, còn mài thành bột nước trân châu đề gìn dáng giữ da
Thân trai không quản gian nguy cực khổ cốt đẹp mặt vợ nhà
Một nắng hai sương sớm hôm bươn bả
Trước đây một mình không chê hóc hang hay tán lá
Bây giờ hai mình phải tươm tất chỗ trú nắng mưa
Giờ ngẫm nghĩ chuyện xưa
Mặt mày xanh lét, khi thấy mười mấy cái xương sườn hiện ra đông đủ
Nhất quyết không để mất thêm một chiếc xương nào !
Một Lúa