Khởi từ tứ đại, dòng biến hiện nên duyên Xuân. Một chút nước, ánh sáng, gió, nắng trời..làm nên những mầm, chồi, nụ.”Chân hài biếc cỏ non phơi phới/Tóc liễu rơi, mây cuộn từng không”. Thơ Tuyết Ngô là thế, mang mang hòai nhớ, kết hợp hiện đại, phảng phất bài cổ thi.. để hướng đến nẽo về Chân Thiện Mỹ :” Yêu thương nhau trọn nghĩa thân tình.” HB.
XUÂN YÊU THƯƠNG
Nâng cánh nhẹ, gió luồn vườn rộng
Bỗng đêm qua, đánh động mầm non
Trong nắng sớm, sương còn phớt mỏng
Bao cành cây, lọc nhú xanh rờn.
*
Rồi nhanh chóng, đất trời chuyển động
Trời trong hơn, mây cũng nhẹ tênh
Dòng sông trôi, nước xanh thơ mộng
Nắng nhạt vàng, gió cũng lênh đênh.
*
Ô kìa kìa ! Nàng Xuân chợt tới
Áo hoa bay, muôn thắm nghìn hồng
Chân hài biếc, cỏ non phơi phới
Tóc liễu rơi, mây cuộn từng không.
*
Cùng xuân mới, lòng người mở hội
Sống chan hòa, hạnh phúc thanh bình
Vòng tay lớn thắm tình nhân loại
Yêu thương nhau, trọn nghĩa thân tình.
TN
VB, 29.01.13
Chào bạn Tuyết Ngô,
Cảm ơn bạn đã đăng một bài thơ hay : Nàng Xuân đến với áo hoa, hài biếc, tóc liễu rơi . . . Nhất là bốn câu kết rất nhân bản với tình thương bao la của toàn nhân loại với nhau. Chúc bạn Tuyết Ngô và tất cả các bạn khác một MÙA XUÂN NHƯ Ý.