Những kẻ yêu nhau sợ nhất là đêm tạ từ, bởi vì sau đó biết ra sao ngày sau, có còn gặp lại người thương hay là buổi chia tay mỗi người mổi ngã.
ĐÊM TẠ TỪ
Thôi thì tạm biệt,hởi anh yêu?
Hãy cố quên đi những buổi chiều,
Lệ đẫm khăn tay,em vẫn giữ,
Khô giòng dư lệ,mãi buồn thiu
Tình chung sãi cánh bay đi mất,
Lỗi hẹn về đâu buổi xế chiều?
Tựa cửa song thưa em vẫn đợi,
Nghe hồn thổn thức tuổi vào yêu,
Đào Văn Lộc
Lộc tặng các bạn THCL tuổi mới vào yêu,và đã yêu ,
Anh Lộc ới ời !
Thế cái tuổi già qua thời yêu thì dao nhỉ ?
Thương cái tuổi già quá thời yêu
Chưa yêu thì tuổi đã xế chiều
Ngó trước trông tìm hoài chẳng có
Nhìn lui trống rỗng mặt buồn thiu
Chờ người điểm hẹn không dám bước
Đón đợi đông sang mỗi buổi chiều
Trông về nơi ấy bao giờ gặp ?
Chẳng biết tìm ai gửi tim yêu ?
THÂN PHẬN
Thôi được từ đây tôi không yêu,!!!
Vì tôi sợ lắm mỗi buổi chiều,
Nó đến rồi đi sầu dử lắm,
Tuổi già chậm chạp thật buồn thiu !!!,
Nếu có tình yêu thì xin giử,
Bằng không buồn lắm hởi ai yêu?
Tình yêu chỉ để cho tuổi trẻ,
Có khỏe vì đâu buổi xế chiều !!!
Em phản đối anh Lộc vụ nầy nhen, trẻ yêu theo kiểu trẻ, già yêu kiểu già à nghen, tự nhiên anh biểu tình yêu chỉ để dành cho tuổi trẻ , thế già sẽ buồn chết , hihi.
Để trả lời câu” tình yêu dành cho tuổi trẻ” Anh muốn nói lên cái tuổi già không còn sức
lực nửa, chứ nếu già mà còn sức sống,yêu đời thì là khác ,mong em hiểu cho nhen !!!
Mổi người mổi cảnh , miển sao có cuộc sống vui và bình an tâm hồn là tốt rồi , phải
không PC ? Anh đâu có giới hạn TÌNH YÊU được.?Anh luôn lắng nghe ý kiến của em.
Già cũng có tình yêu của tuổi già chứ anh Lộc ! Thơ anh cung phóng khoáng lắm ,PL rất thịch Bài họa của PL anh thấy có đc ko ?
Đọc thơ của Lộc mà ai lhông nghĩ Lộc đang nhớ một người xưa nào đó đã chia tay nay hai người hai ngã, buồn thương nhớ tiêc ở tuổi xế chiều. Lộc ơi nhập tâm như vậy mới có thể viết được những dòng thơ tình ướt át, Xin đồng cảm với Lộc.
Chị HOA mến ,Lộc rất hiểu chị nhiều qua hai chử NHẬP TÂM và qua các bài chị viết ,muốn được viết
lách cho hay là phải có tâm hồn đa dạng và phong phú nữa phải không chị ? Cám ơn chị đả gởi chút tâm tình,
qua bài thơ của Lộc,
Thật sự thì khi hai kẻ đang yêu nhau thì rất sợ hai tiếng tạ từ…….Đó là ̣điều kỵ khủng khiếp phải kg huynh Ḷộc ?, vậy thì đừng nên tạ từ huynh nhé…
Vậy thì Hoài Thương gửi bài Tết đi. Hỏng lẽ tạ từ trang nhà sao ?
Một Đời Để Sống*
Còn yêu ta hãy cứ nên yêu
Không sá gì khi “sáng” hoặc “chiều”
Lúc trẻ vui chơi đầy nhiệt huyết
Khi già năng nổ chớ buồn thiu.
Trao nhau mật ngọt thời xuân sắc
Xướng họa thơ văn buổi xế chiều
Để sống một thời tròn nghĩa ý
Trút lòng hết dạ với đời yêu.
Anh Tú
10 Tháng 1,2015
Dạ ! Anh Tú dạy thì em cũng gắng nghe lời anh vậy. Bài thơ này em sẽ chép ra phóng to treo trong nhà để bà xã có hỏi thì bảo là do anh dạy đó.
Tại sao ‘cũng gắng nghe lời’ ? Phải ‘phẩn khởi hồ hởi nghe lời’ chứ. Có lẽ bài này đề tặng cho tất cả ace nhân dịp Tết sắp về hén LM? Cám ơn người em ‘nữa vòng trái đất’.
Trời ơi ! Anh nói lớn quá vậy ? Trong nhà em không có tự do ngôn luận đâu. Phải chi anh ở gần nhà em, mai qua xin ăn cơm.
AIR này nghe quen quen
ANH TÚ mến,Lộc đọc bài của anh rất thích từng đoạn,từng câu ,anh đã tháo gở cái trói buộc
“chử tình”vì “trút lòng hết dạ với đời yêu, .Một bài thơ hay vô cùng ,phóng khoáng và đồng thời
đối họa bài thơ của Lộc.Xin nhận anh làm đại ca được không?
Ấy chết! Đại ca…nghe ớn quá Lộc ơi!
Chỉ là thơ thẩn cho vui…lúc tuổi già, và được ace đọc cùng là khoái lắm rồi. Cám ơn Lộc.
Với lại Lộc không biết chứ tôi có biết hai vị cựu hiệu trưởng Trung học Chợ Lách (ĐHN, không rõ có biết tôi hay không và ĐHL thì chúng tôi biết nhau) cho nên Lộc và tôi là ‘cựu’ đồng nghiệp đấy. Vậy chúng ta là bè bạn …cứ gọi nhau là anh được rồi, hén.
Anh Tú: [email protected]