Đào Văn Lộc rất thích mùa xuân và sợ mùa qua mau, nên muốn níu kéo mùa xuân ở lại. Anh đã viết bài Tiếc xuân, thân tặng các bạn để ” vui trong nổi nhớ và buồn trong nổi chờ ”
TIẾC XUÂN
Cũng chẳng buồn, mà cũng chẳng vui
Tuổi đời chồng chất quá năm mươi,
Tuổi xuân quá bước đâu còn nữa!
Tình thuở xuân tàn theo dấu xưa,
Nhưng cõi lòng ai thấy buồn chưa?
Riêng tôi lặng lẽ khóc cho vừa,
Bởi còn vướng bận tình chưa chết,
Dẩu chết xuân , thời … ai đón đưa?
Đào Văn Lộc
Lão sơn nhân đọc tới đọc lui bài thơ nầy hơn mười bận. Vẫn không hiểu! Than ôi, đầu óc già nua lú lẫn hết rồi! Đề nghị nương tử nào là người trong cuộc, đối tượng nhớ-thương-tiếc-nuối của tác giả lên tiếng dùm để mai sau con cháu làm văn học sử không lâm vào cảnh bối rối, đoán già đoán non, gây lầm lẫn.
Thưa lão SƠN NHÂN , và các bạn, bài thơ TIẾC XUÂN , Lộc muốn nói lên cái tuổi U năm mươi của chúng ta ,chúng ta rất tiếc rẽ thời gian qua , Ước gì còn cái tuổi học trò cứ đi học và vui chơi ,lang thang với các bạn sau giờ tan học ,và đôi khi cũng liếc nhìn trộm xung quanh ,coi có ai để ý tới mình không? thật là vô duyên phải không các bạn? thôi thì Lộc xin các bạn tha dùm cho ,chứ chẳng có gì hết . Hẹn thơ sau . Bye nha!
Đừng tiếc Lộc ơi ! YMH mà, nhớ chưa, không tiếc nữa nghen YMHLoc, Hãy bay về nhanh lên rồi chị kể lại Lộc lén nhìn ai??? YMH chờ mong!