Đây là bài thơ Tô Nhược Châu được đọc giả Kiến thức ngày nay bầu chọn là bài thơ tình hay nhất năm 1990. Lúc còn sống, Tô Nhược Châu nhiều lần muốn đến Chợ Lách để thăm lại một số người bạn thân như thầy Võ Hoàng Lưu, nhà thơ Phong Tâm, anh Quách Đào(Đào Văn Dũng Tiến, hiện sống ở Tri Tôn, An Giang) và một số văn nghệ sỹ khác mà anh thân nhưng lần lựa mãi cho đế khi anh về cõi vĩnh hằng mà chưa thực hiện được ước nguyện. Sắp tới ngày giỗ lần thứ 4 của anh xin gởi bài thơ này lên trang nhà như một nén tâm hương và giới thiệu với bạn đọc bài thơ haycủa một thi sĩ
Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm
Có phải người về theo gót gió
Xiêm y lồng lộng bến giang đầu
Trên sông có bóng trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm ngân tiếng thu
Ta đứng trên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như tiếng hậu đình xưa.
Bao năm rồi vắng người tri kỷ
Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn
Người quá vô tình đâu có biết
Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng.
Mùa hoa rụng giữa hồn hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say.
Trên bến giang đầu trăng bỗng chết
Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu.
Tô Nhược Châu
Tới bửa nay mới có đủ thì giờ đọc kỷ bài thơ tình hay nhất thập niên 90 . Nếu không có đăng trên THCL thì làm sao mà tụi em biết được Anh Minh ơi ! Và em đây cũng mới vừa nghe xong bài thơ phổ nhạc , với nhiều giọng hát thiệt buồn mà hay , nhưng tụi em chưa biết và chưa đủ trình độ để thưởng thức và phân tích . Chắc phải nhờ sự nhiệt tình của mấy Anh Chị là nhà văn, nhà thơ , nhà báo cùng tổ chức một buổi , gọi là buổi gì được đây … ta ??? Để trang nhà mình tưởng nhớ cố thi sĩ Tô Nhược Châu , cùng là những người con dưới bóng dừa muôn thuở … Rất mong ý kiến của các anh chị và các bạn các em thân mến !
Nhà thơ Tô Nhược Châu khi còn tại thế sống rất tình cảm nên được nhiều người quí mến, nhất là những nhà thơ cùng thời. Nhà thơ Trịnh Bữu Hoài ở An Giang có lần đến BếnTre ngồi đối ẩm với Tô Nhược Châu suốt đêm bên Hồ Trúc Giang. Sáng hôm sau Trịnh Bữu Hoài có ngay bài thơ tặng Tô Nhược Châu gởi cho Tạp chí Văn nghệ Bến Tre. Xin giới thiệu bài thơ đầy xúc động này đến trang nhà.
UỐNG RƯỢU BÊN HỒ TRÚC GIANG
(Tặng Tô Nhươc Châu)
Không có hoa đăng đêm hội ngộ
Chỉ một vầng trăng ngất ngưởng trên đầu
Không gái đẹp bia vàng máy lạnh
Rượu đế nồng sủi bọt đêm thâu
Không tiếng nhạc mùi thơm hương phấn
Chút gió ngàn vi vút mặt hồ sâu
Ta vẫn uống bình say nghiêng ngả
Trúc Giang không có sóng bạc đầu
Bạn mừng ta tay run rót rượu
Ta mở lòng hớp ngụm tình xưa
Bão thời gian chẳng mòn ký ức
Há chi trời đất có sang mùa
Ta cứ rót bóng mình trong đáy cốc
Trần gian là một cuộc vui đùa
Khói thuốc bay tưởng mây trời đáp xuống
Nhướng mắt nhìn thế cuộc có say chưa?
Tiếng chạm cốc rớt vào đêm tĩnh mịch
Mà ấm hồn nhau khúc ngân dài
Bạn gánh nghiệp đời như gánh mộng
Thế mà sương khói nặng đôi vai
Ta lên núi để rồi xuống núi
Đạo sư buồn trắng cả hai tay
Chí lớn phù hoa như bọt nước
Phú quí cơ hồ như mây bay
Hồ rộng mênh mông ta bé nhỏ
Hai thằng say hóa đá tri âm
Rượu chảy mặt hồ trăng rải bạc
Vẳng trong mắt bạn tiếng Nguyệt Cầm
Có phải nghìn thu vừa thưc dậy
Một hồn hoa cúc của ngàn năm
Ta đứng bên hồ nghe gió thổi
Vai vẫn kề vai giữa thăng trầm…
Trịnh Bữu Hoài
Gởi rồi, đọc lại thấy bài thơ nhảy chữ lung tung , xin viết lại. Nếu được nhờ BBT xếp lại giùm, cám ơn ! (PT)
NHỚ TÔ NHƯỢC CHÂU
Tiếng nguyệt cầm rơi trăng dợn sóng
Chuyến đời cặp bến cõi ngàn năm
Cạn ly nào phải kề môi nữa
Khói núi mơ hồ bọt suối ngâm
Người say ngất ngưởng đi vào mộng
Đâu biết là đâu lượn sóng trào
Mưa nắng cần gì xoay cuống gió
Hề chi giong ruổi cuối đường sâu
Hồn thu lãng đãng sương mờ ảo
Lạc giữa rừng hoa đuối giọt thơ
Trăng tàn mấy độ ai tri kỷ
Tựa bóng mình chơi róc vạt khuya
Lẵng bướm trầm ngâm ngân ngấn lạnh
Đêm xiêu ngược bóng, vọng không lời
Ơ hay ! Nhan sắc ? Ừ ! Nhan sắc !…
Không mất, không còn, tắm gội chơi !
Đài trăng gác núi mây lừng lững
” Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm ” (*)
Rũ sạch xiêm y về quán xứ
Một mình, một bóng, một tri âm !
Cái mơn,05.07.2013
Phong Tâm
——————–
(*) Tên tựa bài thơ – Tô Nhược Châu
Chú Phong Tâm quí! Hôm rồi một số anh em văn nghệ có về An Phước, ngồi bên mộ Tô Nhược Châu lai rai nói chuyện ngày xưa. Tấm bia mà anh em dựng lên để ghi lại bài thơ Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm, có hơi hoang phế theo thời gian nhưng như vậy hóa ra lại hay vì với Tô Nhược Châu thì meo mốc, cũ kỹ một chút mới phù họp. À, con gởi Khương tập truyện mới của con, hôm nào Khương xuống trường sẽ gởi chú. Chúc chú vui khỏe! ( Ngọc Vinh)
TB : Bài thơ này gởi Tạp chí mình chưa chú? Gần tới ngày giỗ chú Tư Châu rồi.
Bài thơ mới viết xong đó Ngọc Vinh ơi, gởi cho trang THCL liền đó chưa gởi cho tạp chí Văn Nghệ. Ừ sao lòi ngỏ trên bài thơ TNC bay mất tiêu rồi! Cám ơn Ngọc Vinh gởi sách tặng, chưa gặp Đăng Khương.
Tôi cũng có bài thơ cũ, viết khỏang 90, đề tặng Tô Nhược Châu và Nguyễn Bạch Dương. Bài đã gửi và đăng trên trang TPHVinhlong. Anh TNChâu với tôi là chỗ thâm tình. Trước75, anh có vợ và ở Tràvinh. Đúng như các bạn nhận xét, anh Châu rất khó gần, ngông nghênh..Nhưng khi biết nhau, anh rất dễ mến. Quyển Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm, anh đích thân mang tặng tôi sau khi ngồi chờ cửa trên 2giờ ( Tôi không biết anh đến nhà, cửa thì luôn đóng, mà anh lại không gọi!). Điều này cho thấy anh không câu nệ gì vai vế, lớn nhỏ. Trong quyển TÁC GIẢ TÁC PHẨM NGƯỜ ĐỒNG HÀNH QUANH TÔI 4, tôi có trả lời anh Ngô Nguyên Nghiễm , nhắc đến anh Tô Nhược Châu với tấm lòng trân trong. Quyển này tôi có tặng bạn Lương Minh. Hy vọng khi cần thiết, LM sẽ sử dụng trích đọan,để các bạn bè hiểu thêm về nhà thơ ” Suốt đời ta Khốn khổ’ : Anh Tô Nhược Châu. HB