Đọc thơ thầy Đào Hữu Ngạn, người đọc thấy có nhiều tình cảm hướng về quê nhà, nhất là Chợ lách. Do vậy, giọng Bến Tre, giòng Sông Hậu, cuối cùng cũng nhớ về em ; giọng Chợ Lách mà tác giả ước chỉ nghe một lần rồi ra sao thì ra.
GIỌNG BẾN TRE
Ngắt một chút mây trên dòng sông Hậu
Thả vào mắt em một dáng u hoài
Đôi mắt ấy vốn đã buồn thăm thẳm
Thêm mây vào e tan nát lòng ai
+++
Anh quì xuống hôn lên đôi mắt đó
Bỗng dưng sao thương nhớ Lách lạ lùng
Chắc tại em ngồi bên anh thỏ thẻ
Giọng Bến Tre xao động đến vô cùng
+++
” Hẹn chi vậy , như vầy em sợ lắm “
Mẹ ngày xưa cũng từng nói như em
Anh mất mẹ càng thương em tha thiết
Như từng thương câu vọng cổ êm đềm
+++
Cảm ơn em đã cho anh lại thấy
Dòng Cửu Long nơi đất khách quê người
Nước trong vắt , in bóng thuyền lấp lánh
Mái chèo khua , vương nhẹ lục bình non
+++
Nếu được em ru anh bằng giọng Lách
Vỗ về anh như mẹ hát xưa nào
Câu vọng cổ chứa chan lời dịu ngọt
Chết cũng đành chẳng nuối tiếc gì đâu !
ĐÀO HỮU NGẠN
Cảm nhận về thơ của em chắc không bằng mọi người nhưng khi đọc thơ thầy em nghe lòng rưng rưng, tim cứ thắt lên từng hồi theo giọng thơ trầm bổng. Bài thơ hay quá thầy ơi ! tình cảm thầy dành cho quê hương thật đẹp, thật chan chứa. Mong rằng chúng em sẽ có ngày gặp lại thầy trên quê hương Chợ Lách thân yêu …
Nhân dịp năm mới chúng em kính chúc thầy luôn luôn khoẻ mạnh, luôn luôn vui vẽ, luôn luôn ….lãng mạn ( hi..hi..) để chúng em lại được thưởng thức những vần thơ nhiều cảm xúc của thầy kính yêu !
Sao lại chế bài “Giọng Huế” thành ra thế này. 🙂
https://m.youtube.com/watch?v=J0O_jBBsuIc