Có lẽ bài này tác giả dành riêng cho dân Chợ Lách, nhất là những ai ở xã Long Thới, từng địa danh, từng con người cụ thể mà ai ở Cái Nhum cũng từng biết. Lời thơ tự sự đưa người đọc về vùng kỷ niệm ngày nào (HM)
ảnh Trương Phú
THƯƠNG LẮM HƯƠNG BÙN
Tâm hồn tôi mồ côi,
Từ ngày lên Thành phố !
Mất tiếng đò đêm Long Thới _Tiền Giang
Ông Ba Củi,
Điếu thuốc xỉa trên môi như hình dáng duềnh dàng
Đường đi Lách,
Tiếng còi quen, kéo bình minh thức giấc.
Mất giọng nói mẹ cha,
Hay ở nơi nào lẩn khuất,
Tan theo những dòng nước mắt tiếc thương.
Có lẽ, hôm nay, trên chốn Thiên đường
Các vị đã an bình trong tay Chúa .
Mất sạp bán hàng chợ Cái Nhum,
Những ngày gánh gồng máy múa,
Đổi mồ hôi cho cơm áo cuộc đời
Mê mải kiếm tiền, quên chuyện rong chơi
Mười mấy năm,
Cắm đầu trong lá môn, gánh mắm !
Mất hút em, giửa đám đông thinh lặng,
Ngun ngút vườn xanh,biền biệt bờ bao.
Ta đã có gì ? Từ lúc gặp nhau
Hay đau xót từ nhịp cầu qua Cồn nổi ?
Mất đám bạn bè khổ nghèo đi trăm lối,
Đứa Tiền Giang, đứa Thành phố, Cần Thơ
Con cháu phấn son, còn đậm nét ngây khờ,
Ra Đà Nẳng,Vũng Tàu
Gửi tiền về xây nhà mới.
Mất chiếc tam bản,bơi chèo qua mùa đói
Lưới chài tung gom nắng dưới vòm cây.
Mùi hương bùn,
Phảng phất ở đâu đây ?
Theo tôi mải,
Tháng ngày trên góc phố !
27/07/2016
Nguyễn Công Minh
Một bài thơ với từ ngữ bình dị, không chau chuốt..nhưng đầy cảm xúc của một người con xa quê luôn mang nặng nỗi niềm trước những điều”còn_mất”..! Viết riêng cho mình và cho những người con Chợ Lách nên đọc bài thơ ta như được men theo ký ức xuôi dòng sông Tiền tìm về với chính nơi chúng ta đã ra đi từ những ngày rất xa…!
Hương quê hương bùn..vương vấn mãi tận giấc mơ thực hư, hư thực! Phải yêu lắm thương lắm mới có thể nói hay đến như vậy!