“Dát vàng sợi nhớ” là một bài thơ ngắn mà nặng trĩu tâm tư, như một mảnh trăng rụng giữa dòng thời gian, phản chiếu nỗi hoang hoải của một linh hồn từng đi qua đắm say và mất mát. Bài thơ mang cái lấp lánh vừa rực rỡ vừa đau đớn – một thứ ánh sáng của ký ức được “dát vàng” bởi thời gian, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa vết nứt của lòng người.

Ngay ở câu mở đầu, “Đêm dát vàng sợi nhớ / Ngày đỏ giận căm căm”, Ngã Du Tử đã khắc họa một đối cực đầy kịch tính giữa đêm và ngày, giữa nhớ và giận. Hai trạng thái đối nghịch đan xen, tạo nên nhịp sóng cảm xúc – vừa mềm mại, vừa dữ dội. Từ láy “căm căm” khiến người đọc như nghe được tiếng sôi sục của một nỗi đau chưa kịp ngủ yên. Còn “dát vàng sợi nhớ” là một sáng tạo ngôn ngữ: nỗi nhớ không chỉ là cảm xúc, mà được nâng thành chất liệu nghệ thuật – quý giá, lấp lánh, nhưng cũng mong manh dễ vỡ.
Trong mạch thơ, cái “trăn trở” của tình yêu được kéo dài thành định mệnh:
“Cuộc tình bao trăn trở / Rớt xuống đời trăm năm.”
Hai câu ngắn mà vang vọng. “Rớt xuống đời” – hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa siêu hình, như thể tình yêu ấy từ cõi trời cao sa xuống, vỡ thành những mảnh vụn của ký ức, lấp lánh nhưng bất toàn. “Trăm năm” không chỉ là thời gian, mà là kiếp người, là giới hạn của nhân sinh – nơi cuộc tình hóa thành vết khắc trong tâm hồn.
Khổ thơ thứ hai mở ra không gian của quá khứ:
“Bến tình xưa thơ mộng / U mê đầy lỗi lầm.”
Giọng thơ nhẹ mà nhói. “Thơ mộng” đi kèm “lỗi lầm” – sự chênh vênh giữa lý tưởng và hiện thực, giữa cái đẹp của tình yêu và cái khổ của đời người. Nhà thơ không than khóc, mà viết bằng cái tỉnh táo của kẻ đã nếm trải.
Cụm từ “ngược ngang phóng túng” cho thấy bản ngã tự do – một nét đặc trưng của thơ Ngã Du Tử: luôn hướng đến sự phóng khoáng, nhưng trong phóng khoáng ấy là tiếng thở dài của một linh hồn không nơi nương náu.
Càng về sau, thơ càng ngấm dần sắc hoàng hôn:
“Ngày đỏ chiều ráng đỏ / Vàng xưa biết đâu tìm.”
Một khung trời đầy màu – đỏ và vàng – vừa gợi ánh chiều, vừa tượng trưng cho khát vọng và tàn phai. Cái “vàng xưa” là quá khứ đã rời tay, là thứ ánh sáng từng soi ấm tâm hồn, nay chỉ còn là dư hương trong ký ức.
Câu “Đò tình xưa mất hút / Ngóng bên đời lặng im” khiến người đọc lặng đi. Từ “mất hút” – một cú cắt gọn ghẽ, phũ phàng mà tuyệt đẹp. Bên kia, “lặng im” là tiếng nói của cô đơn, là khoảng trống nơi con người đứng nhìn tình trôi đi, mà không thể làm gì khác ngoài ngóng chờ.
Khổ thứ tư mở ra như một giấc chiêm bao:
“Giấc vàng về ngang cửa / Ô hay, mộng ban đầu / Đã xa từ buổi trước / Từ khi sóng gục đầu.”
Ở đây, nhịp thơ đứt đoạn, ngắt khúc, như hơi thở của một người mệt nhoài trong hồi ức. Cụm “giấc vàng” lại là một sáng tạo thi ngữ – vừa chỉ giấc mơ đẹp, vừa là sự lóa sáng của quá khứ đang mờ dần. “Sóng gục đầu” là một hình ảnh hiếm thấy, nhân hóa tuyệt mỹ: như chính tâm hồn con người, sau bao biến động, cũng cúi đầu khuất phục trước định mệnh.
Và cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một tiếng vọng lặng lẽ:
“Về phương nầy thực tại / Tiếng thơ buồn rụng sao / Mắt còn chờ cuối bãi / Nghe tiếng người xôn xao.”
Câu chữ vừa nhẹ, vừa thấm. “Rụng sao” là một từ giàu biểu tượng, như ánh sáng cuối cùng rơi xuống giữa đêm đời. Dẫu “về phương nầy thực tại”, nhà thơ vẫn không thoát khỏi cơn mộng; tiếng thơ là tiếng lòng, rụng dần như sao tàn giữa bầu trời hoài niệm.
Về nghệ thuật, “Dát vàng sợi nhớ” là một khúc thơ giàu nhạc tính. Từng nhịp, từng chữ đều được đặt có chủ đích – khi dồn nén, khi thả lơi, tạo cảm giác như tiếng sóng vỗ đều vào bến ký ức. Từ ngữ được sử dụng tài tình: “căm căm, ngược ngang, mất hút, rụng sao” – vừa gợi âm, vừa khắc hình, làm cho thơ có chiều sâu âm thanh và thị giác. Ngôn ngữ giản dị mà sang trọng, gần gũi mà vẫn tinh tế, phảng phất cái buồn của miền Nam nhưng cũng chan chứa nét tài hoa của một người từng nếm vị đời.
“Dát vàng sợi nhớ” không chỉ là một bài thơ tình, mà là một khúc suy tư về định mệnh của ký ức. Ở đó, tình yêu không mất đi – nó chỉ đổi màu, như vàng xưa phủ bụi thời gian, vẫn lấp lánh trong lòng người. Ngã Du Tử không khóc cho tình, mà khóc cho cái đẹp đã rơi vào hư vô. Giữa thực tại và mộng, giữa ánh vàng và bóng tối, thơ ông đứng lặng như một ngọn đèn nhỏ soi vào tận cùng nỗi cô đơn – nơi ký ức, dẫu đau, vẫn được dát vàng bằng niềm thương không tắt.
NGUYỄN ĐÔNG A
nhà thơ NGÃ DU TỬ
DÁT VÀNG SỢI NHỚ
Đêm dát vàng sợi nhớ
Ngày đỏ giận căm căm
Cuộc tình bao trăn trở
Rớt xuống đời trăm năm
Bến tình xưa thơ mộng
U – mê đầy lỗi lầm
Vẫn ngược ngang phóng túng
Ngậm nổi buồn bao năm
Ngày đỏ chiều cũng đỏ
Vàng xưa biết đâu tìm
Đò tình xưa mất hút
Ngóng bên đời lặng im
Giấc vàng về bên cửa
Ô hay mộng ban đầu
Đã xa từ buổi trước
Từ khi sóng gục đầu
Về phương nầy thực tại
Câu thơ buồn rụng sao
Mắt còn chờ cuối bãi
Nghe tiếng người xôn xao
NGÃ DU TỬ






