Trung Học Chợ Lách

DÁT VÀNG SỢI NHỚ” – KHI THỜI GIAN CŨNG HÓA THÀNH VẾT THƯƠNG LẤP LÁNH

Ngày đăng: 17/10/2025, 5:17 chiều, ý kiến phản hồi (0)

“Dát vàng sợi nhớ” là một bài thơ ngắn mà nặng trĩu tâm tư, như một mảnh trăng rụng giữa dòng thời gian, phản chiếu nỗi hoang hoải của một linh hồn từng đi qua đắm say và mất mát. Bài thơ mang cái lấp lánh vừa rực rỡ vừa đau đớn – một thứ ánh sáng của ký ức được “dát vàng” bởi thời gian, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa vết nứt của lòng người.

Ngay ở câu mở đầu, “Đêm dát vàng sợi nhớ / Ngày đỏ giận căm căm”, Ngã Du Tử đã khắc họa một đối cực đầy kịch tính giữa đêm và ngày, giữa nhớ và giận. Hai trạng thái đối nghịch đan xen, tạo nên nhịp sóng cảm xúc – vừa mềm mại, vừa dữ dội. Từ láy “căm căm” khiến người đọc như nghe được tiếng sôi sục của một nỗi đau chưa kịp ngủ yên. Còn “dát vàng sợi nhớ” là một sáng tạo ngôn ngữ: nỗi nhớ không chỉ là cảm xúc, mà được nâng thành chất liệu nghệ thuật – quý giá, lấp lánh, nhưng cũng mong manh dễ vỡ.

Trong mạch thơ, cái “trăn trở” của tình yêu được kéo dài thành định mệnh:
Cuộc tình bao trăn trở / Rớt xuống đời trăm năm.”
Hai câu ngắn mà vang vọng. “Rớt xuống đời” – hình ảnh thơ vừa cụ thể vừa siêu hình, như thể tình yêu ấy từ cõi trời cao sa xuống, vỡ thành những mảnh vụn của ký ức, lấp lánh nhưng bất toàn. “Trăm năm” không chỉ là thời gian, mà là kiếp người, là giới hạn của nhân sinh – nơi cuộc tình hóa thành vết khắc trong tâm hồn.

Khổ thơ thứ hai mở ra không gian của quá khứ:
Bến tình xưa thơ mộng / U mê đầy lỗi lầm.”
Giọng thơ nhẹ mà nhói. “Thơ mộng” đi kèm “lỗi lầm” – sự chênh vênh giữa lý tưởng và hiện thực, giữa cái đẹp của tình yêu và cái khổ của đời người. Nhà thơ không than khóc, mà viết bằng cái tỉnh táo của kẻ đã nếm trải.
Cụm từ “ngược ngang phóng túng” cho thấy bản ngã tự do – một nét đặc trưng của thơ Ngã Du Tử: luôn hướng đến sự phóng khoáng, nhưng trong phóng khoáng ấy là tiếng thở dài của một linh hồn không nơi nương náu.

Càng về sau, thơ càng ngấm dần sắc hoàng hôn:
“Ngày đỏ chiều ráng đỏ / Vàng xưa biết đâu tìm.”
Một khung trời đầy màu – đỏ và vàng – vừa gợi ánh chiều, vừa tượng trưng cho khát vọng và tàn phai. Cái “vàng xưa” là quá khứ đã rời tay, là thứ ánh sáng từng soi ấm tâm hồn, nay chỉ còn là dư hương trong ký ức.
Câu “Đò tình xưa mất hút / Ngóng bên đời lặng im” khiến người đọc lặng đi. Từ “mất hút” – một cú cắt gọn ghẽ, phũ phàng mà tuyệt đẹp. Bên kia, “lặng im” là tiếng nói của cô đơn, là khoảng trống nơi con người đứng nhìn tình trôi đi, mà không thể làm gì khác ngoài ngóng chờ.

Khổ thứ tư mở ra như một giấc chiêm bao:
“Giấc vàng về ngang cửa / Ô hay, mộng ban đầu / Đã xa từ buổi trước / Từ khi sóng gục đầu.”
Ở đây, nhịp thơ đứt đoạn, ngắt khúc, như hơi thở của một người mệt nhoài trong hồi ức. Cụm “giấc vàng” lại là một sáng tạo thi ngữ – vừa chỉ giấc mơ đẹp, vừa là sự lóa sáng của quá khứ đang mờ dần. “Sóng gục đầu” là một hình ảnh hiếm thấy, nhân hóa tuyệt mỹ: như chính tâm hồn con người, sau bao biến động, cũng cúi đầu khuất phục trước định mệnh.

Và cuối cùng, bài thơ khép lại bằng một tiếng vọng lặng lẽ:
“Về phương nầy thực tại / Tiếng thơ buồn rụng sao / Mắt còn chờ cuối bãi / Nghe tiếng người xôn xao.”
Câu chữ vừa nhẹ, vừa thấm. “Rụng sao” là một từ giàu biểu tượng, như ánh sáng cuối cùng rơi xuống giữa đêm đời. Dẫu “về phương nầy thực tại”, nhà thơ vẫn không thoát khỏi cơn mộng; tiếng thơ là tiếng lòng, rụng dần như sao tàn giữa bầu trời hoài niệm.

Về nghệ thuật, “Dát vàng sợi nhớ” là một khúc thơ giàu nhạc tính. Từng nhịp, từng chữ đều được đặt có chủ đích – khi dồn nén, khi thả lơi, tạo cảm giác như tiếng sóng vỗ đều vào bến ký ức. Từ ngữ được sử dụng tài tình: “căm căm, ngược ngang, mất hút, rụng sao” – vừa gợi âm, vừa khắc hình, làm cho thơ có chiều sâu âm thanh và thị giác. Ngôn ngữ giản dị mà sang trọng, gần gũi mà vẫn tinh tế, phảng phất cái buồn của miền Nam nhưng cũng chan chứa nét tài hoa của một người từng nếm vị đời.

“Dát vàng sợi nhớ” không chỉ là một bài thơ tình, mà là một khúc suy tư về định mệnh của ký ức. Ở đó, tình yêu không mất đi – nó chỉ đổi màu, như vàng xưa phủ bụi thời gian, vẫn lấp lánh trong lòng người. Ngã Du Tử không khóc cho tình, mà khóc cho cái đẹp đã rơi vào hư vô. Giữa thực tại và mộng, giữa ánh vàng và bóng tối, thơ ông đứng lặng như một ngọn đèn nhỏ soi vào tận cùng nỗi cô đơn – nơi ký ức, dẫu đau, vẫn được dát vàng bằng niềm thương không tắt.

NGUYỄN ĐÔNG A

 

nhà thơ NGÃ DU TỬ

DÁT VÀNG SỢI NHỚ

Đêm dát vàng sợi nhớ

Ngày đỏ giận căm căm

Cuộc tình bao trăn trở

Rớt xuống đời trăm năm

 

Bến tình xưa thơ mộng

U – mê đầy lỗi lầm

Vẫn ngược ngang phóng túng

Ngậm nổi buồn bao năm

 

Ngày đỏ chiều cũng đỏ

Vàng xưa biết đâu tìm

Đò tình xưa mất hút

Ngóng bên đời lặng im

 

Giấc vàng về bên cửa

Ô hay mộng ban đầu

Đã xa từ buổi trước

Từ khi sóng gục đầu

 

Về phương nầy thực tại

Câu thơ buồn rụng sao

Mắt còn chờ cuối bãi

Nghe tiếng người xôn xao

NGà DU TỬ

 

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài liên quan

h2
VỀ CHỢ LÁCH CỦA THIỆN THẢO
Sư Thiện Thảo là người từng sống ở thị trấn Chợ lách, lâu lâu về quê nên cảm xúc nhiều. Mong ông sáng...
Xem tiếp...
Thông van
UỐNG TRÀ CỦA THÍCH THIỆN THẢO
Là nhà sư Phật giáo. CHS Trường THCL  hiện nay sống ở Huyện Mang Thít nhưng có cuộc sống của đạo tiên:...
Xem tiếp...
bay nui
CHIỀU TRÊN ĐỒNG CHÂN NÚI CỦA ĐÀO DŨNG TIẾN
Đào Dũng Tiến -một nông dân thế hệ mới, đọc kinh sách, biết làm thơ hiện sống ở vùng Thất Sơn. Bài thơ...
Xem tiếp...

Các bài viết mới khác

H1
THĂM  BỬU PHONG CỔ TỰ
Hôm qua tôi đi chơi núi Bửu Long, Biên Hòa, có đến thăm Bửu Phong cổ tự! Chụp hình phía trước ngôi cổ...
h8
MÙA NƯỚC NỔI ĐI CHƠI CHÙA NÚI NỔI
Chùa Núi Nổi, Phù Sơn Tự, nằm trên địa bàn xã Tân Thạnh, thị xã Tân Châu. Nay là xã Tân An, tỉnh An Giang....
131213515_3876495192382963_4323769581535547656_n
CHÚC MỪNG SINH NHẬT THẦY ĐOÀN ĐÌNH CẦM
Ngày 16/10 là sinh nhật thầy Đoàn Đình Cầm, gs trường Trung Hoc Chợ Lách năm 1961, Hiện nay thầy sống...
unnamed
Góc Đường Thi : NGUYỆT DẠ ỨC XÁ ĐỆ Đỗ Phủ
Mùa thu năm Càn Nguyên thứ 2 đời vua Đường Túc Tông (759), Đỗ Phủ từ Hoa Châu bỏ quan chạy về đất Tần...
a PHU
Khi “Bài Thánh Ca Buồn” đột ngột vang lên dù chưa tới mùa Giáng sinh
Gần nửa thế kỷ nay, kể từ ngày biết nghe nhạc, mùa Giáng sinh nào, A Phủ cũng nghe đi nghe lại bài hát...

LỜI DẪN

Tin nhà

H3a
LỚP LÃO SINH HOP MẶT LẦN THỨ 8
H2
CHS NHÓM THCL NIÊN KHÓA 68 HOP MẶT Ở BÌNH ĐẠI
h0
ĐỒNG HƯƠNG CHỢ LÁCH TẠI TP.HCM HỌP MẶT MỪNG XUÂN 
Bình luận nhiều trong tuần
  • None found
Tác giả
Thống kê
Số người online: 18
Lượt truy cập: