Những hạt nắng vàng nhạt lưa thưa còn sót lại trong buổi hạ chiều đã ngã hẳn về phía tây, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhè nhẹ lướt qua lay động mấy cành lá ở hai bên đường làm rớt những hạt mưa còn đọng từ lúc sáng sớm rơi xuống nghe xào xạc. Tôi nhấn thêm ga cho chiếc xe lên dốc cầu Cái Ớt bắt ngang qua con rạch cùng tên. Ngừng lại giữa cầu, tôi ngắm lại con sông nhỏ của ngày nào,giờ sao mà khác hẳn của ngày xưa, con sông bây giờ thật là vắng lặng, không còn thấy một chiếc xuồng máy hay bóng dáng chiếc ghe thương hồ nào lai vãng, thì ra đằng kia có một con đập được chắn ngang để ngăn dòng nước mặn, nó được dựng lên từ mấy năm nay rồi,,,
Tôi tần ngần một lúc rồi ngước nhìn về hướng chiếc cầu cũ bắt ngang qua con kênh lớn dành cho lưu thông tàu bè các nơi muốn về miền Tây đều phải đi ngang qua nơi này, tôi chợt nhớ những kỷ niệm thời thơ ấu,trong những lần đá banh xong bọn nhóc chúng tôi đã từng nhảy từ chiếc cầu cao ấy xuống con kênh lớn rồi bơi xuôi theo dòng nước vào rạch Cái Ớt lội về tận cuối làng.Cầu Cái Ớt
Bây giờ, tuy chiếc cầu cũ kỷ ấy đã được thay thế bởi hai chiếc cầu nội thị và chiếc cầu lớn hơn nằm ngoài quốc lộ nhưng trong tâm trí tôi hình ảnh đó còn lảng vảng đâu đây, dù chiếc cầu này được làm mới lại, khang trang hơn nhiều so với chiếc cầu cũ nhưng nó vẫn là là người bạn thân thiết nhất đã đưa đón tôi ngày hai buổi cấp sách tới trường. Cũng với con sông nhỏ này nó đã gắn bó với tôi qua những chặng đường gian khổ trong cuộc sống của thuở nào.
Có tiếng còi tàu từ hướng kênh lớn vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ , tôi chợt tỉnh và cho xe tiếp tục thả theo con dốc và rẽ hẳn vào đường làng vắng vẻ. Rồi chiếc xe cứ chạy theo con đường cập với dòng sông nhỏ , con đường bây giờ đã được mở rộng thông thoáng và đỗ bê tông chắc chắn hơn, xe hơi nhỏ có thể lưu thông thoải mái. Rồi một dòng ký ức từ đâu bổng ùa về trong tâm não, nhớ thuở nào sau giờ tan học với những trận mưa trút nước, muốn về nhà phải xoắn hai ống quần cao tận gối đeo chặc chiếc cập sau lưng bấm mười ngón chân vượt suốt cơn mưa qua hết khoảng đường lầy lội mới mong được về tới nhà. Mấy mươi năm đi qua, con đường này tuy đã được sửa chữa nhiều lần, nhưng lần này nó đã rất khả quan và tốt đẹp.
Lúc còn sống ở quê nhà tôi là người tiên phong trong các công tác từ thiện xã hội như tu sửa các tuyến đường ngập úng, những chiếc cầu tre, cầu dừa lần lượt được thay vào các cầu đúc lót đan trong thôn xóm. Ngày nay được tận mắt chứng kiến những công trình tuyệt vời này bổng nhiên tôi thấy niềm vui dâng lên một cách không thể tưởng , đây cũng là niềm hạnh phúc mà tôi hằng mong ước, giữa lúc này tôi muốn ghì chặt , ôm ấp nó trong sự sung sướng tột cùng và muốn thốt lên từng tiếng nấc trong cái hạnh phúc ,cái tình yêu quê hương và sợ nó rời khỏi tầm tay mình vậy!. Quê hương là những mảnh tình Cuộc đời là bước nhục vinh khó lường. Bao năm lăn lộn đời thường Vẫn nghe hai tiếng quê hương tuyệt vời. Tiếng con bìm bịp cất lên từ bụi rậm phía bên kia bờ sông làm tôi chợt tỉnh và lúc đó chiếc xe cũng đã đang nằm trên mảnh vườn nhỏ, mảnh đất này là nơi tôi được sinh ra và lớn lên, cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Ngừng lại trước phần đất của gia tộc để lại, bây giờ nó đã được cải tạo một cách sáng sủa ,mới mẻ và kỹ thuật hơn mảnh vườn năm xưa rất nhiều,bổng nhiên tôi cảm thấy buồn buồn, buồn vì không còn thấy được ngôi nhà xưa cũ, hàng mai vàng trước cổng rào và mấy cây dừa dâu nằm cặp bến nước của thuở nào nữa rồi,ngôi nhà cũ kỹ ấy đâu còn người ở nên nó đã được cải cách tuyệt đối cũng đúng thôi…Bước xuống xe rồi tiến thẳng tới khu nền mộ gia tộc, ở đây có ông bà nội, ba mẹ tôi nằm chung một khuôn viên mà tôi đã trùng tu khoảng mười lăm năm trước. Đốt mấy nén nhang cho ông bà cha mẹ xong tôi cũng khấn nguyện vài câu, xin mọi sự luôn được bình an. Tôi cố gắng lắm nhưng cũng không thể cầm được mấy dòng nước mắt khi lướt nhìn qua di ảnh của mẹ tôi trên bia,một người mẹ có một không hai trong cuộc đời này, người mẹ vĩ đại nhất trong đời tôi. Những lần trước cách đây hơn mười năm khi về thăm quê tôi vẫn còn được mẹ tôi ôm tôi vào lòng như đứa trẻ con của thuở nào, tôi nhớ rõ mẹ tôi còn thì thầm mấy câu- lúc nào con đi -mấy đứa cháu của má đều khỏe hả… thế mà bây giờ mẹ tôi vẫn nằm đó, nhưng không nói gì với tôi nữa… Tôi cũng thừa hiểu rằng trên đời này không có gì vĩnh cữu cả, tất cả đều do tạo hóa sinh ra và tạo hóa cũng phải thu hồi lại mà thôi. – Cuộc đời ta đã đi qua, trở về cát bụi ắc là dĩ nhiên . Từ đâu có làn gió mạnh luồng qua làm mấy tàu lá chuối run lên từng chập, rồi mây đen dần dần kéo đến vây phủ bầu trời làm cả không gian trở nên tối sầm lại . Tôi chấp tay cuí đầu chào ông bà ,cha mẹ tôi để rời khỏi khu vườn trở ra xe, tranh thủ tránh cơn thịnh nộ của cơn mưa sắp tấn tới.
Hè 2023.
Hoài Thương.
Cảm ơn sư huynh Lương Minh đã bỏ nhiều thời gian quý báu đăng giúp HT bài viết này, xin chân thành cảm ơn!