Mùa thu không lung linh, không rực rỡ , màu thu với sắc vàng cây lá man mác êm đềm gợi bao hoài niệm buồn vui. Mùa thu phơn phớt nắng thưa ,se se chút heo may ,và những cơn mưa chiều đầy lãng mạn dễ đưa hồn người xuôi miền ký ức. Khi hoàng hôn nhạt trên mái tóc , khi bước chân qua những thăng trầm ta bỗng thấy mình như con thuyền bềnh bồng trôi trên vùng kỷ niệm … Bến sông xưa, thuyền đã xa mờ . Người cũng xa rồi. Tình cũng xa xôi…(Phạm Thu Thảo)
CUỐI CHIỀU
Tôi ngồi đọ bước chiều trôi
Nghe hồn củi ướt sũng vùi tro than
Như chim ngậm bóng thu vàng
Như cây úa lá vườn hoang . Ơi người !
Cuối chiều xẻ mộng chia đôi
Nửa thân gỗ lũa rục rời bụi dăm
Nửa thân sương tạt chỗ nằm
Thuyền người khuất nẻo.Tăm tăm bến bờ
Buồn tôi vắt cạn ý thơ
Giọt thời gian đọng lạnh tờ lịch rơi
“Chim bay về núi tối rồi…”
Tôi còn thầm gọi chim ơi ! Nhớ về…
Vói tay níu ngọn gió se
Bện mưa chằm nón tình che nỗi chiều…
CAO NHẬT QUYÊN
6-9-2022