Rất nhiều năm, tui rời quê lên Saigon sinh sống, tất bật áo cơm , thỉnh thoảng cũng có về quê nhưng chỉ toàn là những chuyến đi hối hả ! Gặp bà con thân thuộc chào nhau, thăm hỏi qua loa, không đủ thời gian thì có đâu để mà nhìn ngang ngó dọc .
Hôm nay, cũng về quê , không vội vã nên ra trước nhà hái trái dâu tằm với bé cháu và bật lên câu hỏi khiến bé cháu giật mình : Ủa , con sông đâu mất tiêu rồi bé Thy?
Câu hỏi nghe lạ nhỉ, thường thì người ta chỉ mất những món đồ người ta cầm nắm được hoặc dời đi chỗ nầy chỗ khác chớ sao lại mất con sông. Con sông của tui, con sông gắn liền với tuổi thơ , với những bữa nước lớn rợp mặt sông bông me rụng. Con sông mà bọn con nít của tụi tui rủ nhau tắm mát những trưa hè. Tự nhiên hôm nay hai bên bờ gần sát lại với nhau, lòng sông cạn rồi, người ta đắp đập từ ngoài đầu vàm để ngăn nước mặn. Con sông mà người dân xung quanh gọi là Rạch thầy Tám Sanh. ( Ở quê rạch, cầu gần nhà ai được mang tên người đó) . Sở dĩ sông có tên như vậy vì nhà Bác Tám ở cặp mé sông. Cách nhà tôi 4 căn về bên trái.
Tại sao lòng sông cạn? Tui không biết nữa, còn về việc hai bên bờ gần nhau là do dân hai bên bằng mọi cách lấn sông, đắp bờ thêm đất. Mất con sông rồi, cỏ hai bên chồm ra , đầu vàm bên ngoài bị đắp ngăn mặn nên ghe xuống không lưu thông được thế là sông cạn dần….
Nhớ ngày còn nhỏ , nhà nghèo lắm. Những buổi nước ròng, cạn gần sát lòng sông, má tui hay xuống sông đó bắt cá, hến lên làm bửa cơm chiều . Khi má đi xúc cá về , mấy chị e xúm lại lựa , cá vừa và lớn thì làm sạch kho lên cho cả nhà ăn. Còn cá nhỏ hoặc hến nhỏ thì cho gà vịt. Bởi vậy cho nên ngoài việc con sông là phương tiện lưu thông bằng xuồng ghe , sông còn là nguồn thức ăn cho những nhà nghèo ven sông trong đó có nhà tui .
Chiều nay không còn nhìn được con sông nước trong mát ngày trước nữa mà giờ đây sông hẹp lại với làn nước đục ngầu, sao lòng buồn quá. Rất nhớ , sông ơi………
NGUYỄN PHƯƠNG CHI
Đọc bài viết của Phương Chi mình cảm thấy sự nhung nhớ dâng trào một cách mãnh liệt,rồi bỗng nhiên hình ảnh quê hương lại hiện về một hình ảnh rõ rệt trước mắt mình, mình muốn ôm nó vào lòng, muốn giữ chặt nó để khỏi phải rơi khỏi vòng tay yêu mến và muốn hôn thật nhiều, thật nhẹ nhàng êm ái để bày tỏ sự luyến lưu trân quý mà mình đã đánh mất tự bao giờ…!