Một chút se lạnh, một tán lá rựng vàng, một loáng nắng trượt qua gộp đá với hình tượng của thiếu nữ… dường như đều có tiếng nói. Bao nhiêu đó đã làm nên một góc trời thu, đã bước vào mùa. Và… cũng cho lòng người xa nhớ về nơi nào đó với chút bâng khuâng, man mác đi qua lòng người đọc… (PT)
LÁ ĐÃ VÀNG RỒI
Trời đã bắt đầu lành lạnh đây
Thu nay vẻ mặt cũng tròn đầy
sắc màu vũ trụ giao duyên thắm
da thịt dịu dàng sương khói bay
Lá mặc áo vàng màu thuở ấy
cùng mây trắng bạc thước tha chiều
nắng hanh hanh chiếu lung linh ánh
lui tới như chừng kẻ quạnh hiu
Mấy bận thu rồi tìm được chi
một cô tượng đá biết thầm thì
một bầy lá rụng nằm nghiêng sấp
một kẻ lầm lỳ chớp chớp mi
Một mảnh trăng soi rọi mái lầu
một mùi bông cỏ thoảng từ đâu
một làn gió nhẹ đưa thong thả
thèm khóc đòi nghe tiếng ví dầu
Thức dậy đầm đìa mưa ướt sân
tháng mười thu xếp để dời chân
quên thôi thảm lá nhà hàng xóm
quên tách cà phê đang nguội dần…
Thuvang