Thời gian ở tuổi học trò không được dài, nhưng ghi sâu vào tâm khảm . Thế nên , dù có làm lụng sinh nhai, có ở phương trời xa xôi, tác giả vẫn không quên những buổi tan trường. Ở đó có phượng hồng nở rộ, có dáng ngọc bước đều, giờ thì còn tìm đâu …?
DÁNG NGỌC
Ngày xưa những lúc tan trường ,
Anh vui vui lắm, người thương đâu rồi?,
Tìm em khắp chốn xa xôi,
Hể thấy thì gọi,em ơi anh nè,
Chợt nhìn mắt ngọc tròn xoe,
Đôi môi đỏ mộng còn e thẹn mình,
Phượng nồng nỡ rộ còn in,
Dấu chân dáng ngọc say tình nước mây,
Bây giờ gợi nhớ thương đầy,
Dáng xưa để lại đó đây một thời,
Xa rồi ai nấy đơn côi,
Sao thời gian mãi cứ trôi trôi hoài,
Tìm đâu hởi, dáng em tôi,
Bên trời kỷ niệm,hồn chơi vơi buồn,
Thôi dành gạt lệ anh buông,
Để em ở lại trên đường từ ly, !!
Đào Văn Lộc