Đào văn Lộc là người xa xứ, do vậy mà thơ anh lúc nào cũng hướng về quê, mang nổi sầu viễn xứ dù xuân có đến bên người. Anh than thở Ai sầu đứng lặng ngắm trời xuân ?
XUÂN VỀ
Xuân về vạn thọ đón chào xuân,
Mấy cánh hoa lan vẩn vẫy mừng,
Sắc nước muôn màu hoa rực rở,
Hương trời khéo vẽ chuyện tình nhân,
Tình xuân ấp ủ màu nhung nhớ,
Đã nở rồi tan chợt thấy buồn,
Để lại nơi nầy hoa có biết?
Ai sầu đứng lặng ngắm trời xuân?
Đào văn Lộc