Một bài thơ vào đầu có năm cái nhớ, từ nhớ người, nhớ cảnh đến từng vật dụng thân thương, để rồi trách người sao chóng quên làm người ở lại đợi chờ xót xa lòng đau quặn thắt (HM)
Phượng Xưa.
Gió lùa cành phượng đong đưa
Nhớ sao hai buổi sớm trưa tới trường
Nhớ tà áo trắng thân thương
Nhớ cây phượng vĩ bên đường đợi ai
Nhớ hàng liễu rũ buông dài
Nhớ băng ghế đá mỗi ngày đợi trông
Thế rồi sáo vội sang sông
Chia lià trường cũ theo chồng xứ xa
Bỏ quên những buổi chiều tà
Có người quặn thắt xót xa đợi chờ
Còn chi đâu nữa mà mơ
Đò sang bến khác ai ngờ ai hay.
Cali: 12/ 5/ 2015.
Hoài Thương.
Tớ thì tớ thích cái hình minh họa ( ko biết người trong hình có phải là Hoài Thương ko vì nhìn không rỏ) có điều, nếu cây sau lưng mà là cây phượng thì hay biết mấy, À quên, bài thơ hay, phải nói ngay câu nầy kẻo Hoài Thương lại trâch thơ không lo đọc ở đó lo ngắm cái cây….Chúc tác giả luôn vui vẽ nhất là ……sớm nguôi ngoai nổi nhớ người yêu đi lấy chồng xa xứ nhen. Hihi
Hình như cũng đã lâu rồi kg được gặp Phương Chi trên trang THCL à nhe. PC có khoẻ hong ? Đẹp thì khỏi nói , vì đã thấy trên facebook rồi…hì, hì.
Đúng rồi đó PC ơi, tác giả đang đứng trước cây phượng tím đó à. Nhưng tại vì hôm đó mình bị nổi mụn nhiều quá nên kg dám cho thấy mặt đó thôi, PC đừng trách mà tội nghiệp nha.hà,hà,hà….Cảm ơn PC thiệt nhiều.
Lộc đọc bài nầy sao nhớ trường quá ! HT có một tình cãm quê hương rất sâu đậm đó các bạn ,xin các bạn ủng hộ tinh thần sáng tác của HT nha.
Dạ huynh Lộc Đào, Cứ mỗi khi hè về HT hay nhớ tới trường , thầy , bạn và nhớ tới những mối tình thời áo trắng …. Cảm ơn huynh đã chia sẻ.