Bấy lâu vắng bóng thơ Đào Văn Lộc, nay anh trở lại trang nhà với bài Cung oán thể song thất lục bát. Tác giả có tâm sự buồn, tiếng đàn là “vật xúc tác” đưa người về vùng kỷ niệm buồn thiu hiu quạnh
CUNG OÁN
Tiếng đàn bầu sầu ai mà khóc?
Năm canh dài trằn trọc nỉ non,
Mỏi mòn lòng dạ sắc son,
Đợi câu hội ngộ mơ còn như xưa,
Gió đẩy đưa, tình chưa trọn chữ,
Người đi rồi, cảnh cũ cô liêu?
Đêm dài hiu quạnh buồn thiu,
Đàn kêu từng tiếng người yêu đâu rồi?
Mây vẫn trôi, tình đôi ta đã,
Xa nhau rồi lòng dạ khó quên,
Cung đàn gợi nhớ buồn tênh,
Ngân lên lời oán mình ên ai buồn?
Đào Văn Lộc
Có lẻ ” người ấy” của tác giả quê ở Long Xuyên ( An Giang). Ngân lên lời oán mình ên ai buồn? ” mình ên” tiếng địa phương nầy thường dùng, phải vậy hông QĐ ?
Ai cũng có một thời để nhớ .BẠN NHỚ-TÌNH NHỚ…HÔN NHỚ…LÒNG NHỚ.Nói tóm lại nhớ là một hoài niệm đáng yêu nhất.Cho dù vui hay buồn NHỚ là một giao động tâm hồn được mở nấp trong ngăn nảo bộ.
Xin gởi cái nhớ của nụ hôn.HTH
HUN NẰM
Quen hơi mấy buổi hun ngồi
Bửa nay quấn quít nằm đôi trên giường
Hun nằm nuốt mãi giọt thương
Lửa đâu ran nóng …da dường chảy bong
Chuyến đò … chẵng lướt qua sông
Mà sao thân lượn theo vòng sóng yêu…
Một lần thương quá em liều…
Nên khiêng hủ mắm …người trêu… má buồn
Má dằn má nói…dại..khôn
Thiệt ra trong cuộc…biết tuôn đường nào
Cắn răng em chịu xấu vào
Mai mà anh nghĩ…trầu cau vợ chồng
Bây giờ già chát già ngồng
Hết còn cái thuở HUN NẰM …buồn ghê!!!
Huỳnh Tâm Hoài
Anh Huỳnh Tâm Hoài ơi!! Em đây .Lộc , em đọc bài HUN NẰM của anh , nhớ lại tuổi xuân sao đẹp quá,Mà cũng sợ lắm anh !!! Nếu HUN NẰM mà không trầu cao thì sao? chắc trốn quá ? Anh cho ý kiến em nha .Mong có dịp anh em mình nâng ly và tâm sự nhiều .Chào anh <Lộc>