Cùng một chủ đề nhớ trường xưa, nhớ bạn bè ngày trước, Đào Văn Lộc còn mang tâm trạng u hoài, vẫn nhớ nhung mà anh xem đó là món nợ. Nhờ vậy nguồn thơ trong anh tuôn ra từ đó.
Tự Tình
Ôm vi tính mà vui trong nổi nhớ,
Viết bài thơ tình chở nặng u hoài,
Bao tháng ngày tình bạn vẫn còn say,
Mà tỉnh lại loay quay tôi vẫn nhớ,
Chắc có lẽ tuổi thơ như còn nợ,
Nợ ơn thầy ,bạn cũ mái trường xưa,
Tình đong đưa quyện chặc mấy cho vừa
Như đã hứa buổi tiển đưa ngày ấy,
Sao thương quá! quê hương tôi như vậy,
Một khối tình ai nấy cũng hòa vui,
Nhưng xa quê tôi cảm thấy bùi ngùi,
Mong trở lại ngày vui ta còn gặp.
Đào Văn Lộc
Lộc thân tặng các bạn THCL, hẹn gặp các bạn