Đây là bài thơ tự trào của HB. Tôi thích nhất bài này bởi nó có gì tếu tếu thích hợp với cái gu của tôi. Soi trong rượu thấy ngày mặt mụn/Ngôi bảy ba lẻo đẻo theo người/Khói thuốc ám làm thơ cùi bắp. Toàn là những từ trẻ trung bất cần đời và không ai nghĩ rằng đây là giọng thơ của người đã quá lục tuần (LM)
THỬ ĐI VỀ CHỐN CŨ
Lận lưng chút vốn tình năm cũ
Mà suốt đời ta viết chửa xong
Chắc tại em vốn dòng thanh nữ
Mà ta thì già cóc bến này sông
Soi trong rượu thấy ngày mặt mụn
Ngôi bảy ba lẻo đẻo theo người
Khói thuốc ám làm thơ cùi bắp
Lảng nhách một thời để nhớ khôn nguôi
Hơn bốn mươi năm đi về chốn cũ
Bụi xương rồng vườn vắng đìu hiu
Chữ khắc tên chung theo gió mất
Chưa phải thiền sư cũng trắng tay rồi!
(Ta nhìn ta móm mém da dùn
Em vẫn thế muôn đời mướt rượt!)
Bích Câu ơi, em về thơm ngát
Vách trống không tranh sao nét vẽ đan xen
Nét vẽ trập trùng trên miền xa lắc
Tôi tìm tôi không thấy, nói chi em!
( Nhớ Bích Câu Kỳ Ngộ)
Hồng Băng
Tuổi không giới hạn với người làm thơ.Khi làm thơ họ sẽ ở trong đó…từng giao động của cảm xúc là của một thời đó…Tâm hồn người thơ luôn huyển hoặc với câu chữ…HB luôn xuề xòa trong cung cách đời thường,nhưng thơ thì ẩn hiện tính thiền:
“Hơn bốn mươi năm đi về chốn cũ
Bụi xương rồng vườn vắng đìu hiu
Chữ khắc tên chung theo gió mất
Chưa phải thiền sư cũng trắng tay rồi! “(HB)
Cõi Thơ-Cõi Người