Đọc Phượng tím đang nghĩ Nhật Lệ dạo quanh hồ Xuân Hương, nơi đây gợi cho NL tứ thơ. Lạ lùng, suốt bài thơ không thấy đâu là bóng dáng của phố núi Đà lạt? Nào phượng hồng, áo trắng, kỷ niệm tuổi học trò cả xác pháo. Thì ra câu cuối cùng mới…thú vị nhặt ra được màu ” úa tím ” mà tác giả đặt cho nhan đề. Và để giới thiệu tiếp theo bài thơ Đà Lạt Chiều Mưa… ( PT )
PHƯỢNG TÍM
Trở lại sân xưa ngắm phượng hồng
Lối tình năm cũ trải rêu phong
Cánh nhạn ly hương tìm kỷ niệm
Một thời áo trắng lắm thương mong
Mấy nẽo trăng xưa đá sỏi mòn
Đã từng ôm ấp dấu chân son
Hàng me gốc táo buồn hiu hắt
Vết khắc tên em hỏi có còn
Ngày ấy đường về hai đứa chung
Trường tan có kẻ bước theo cùng
Trang thư viết vội câu hò hẹn
Và ánh mắt nhìn để nhớ nhung
Bồi hồi nỗi nhớ vọng về tim
Aó trắng mưa phai lạc lối tìm
Hoa phượng năm xưa hồng sắc pháo
Sao giờ sầu úa tím màu sim
*NHẬT LỆ
ĐÀ LẠT MƯA CHIỀU
Vẫn mưa như chiều em tiễn anh
Đồi thông ấp ủ giấc mơ xanh
Vai gầy giá rét trong hoang úa
Còn biết mong ai đến dỗ dành
Con suối cũng buồn reo khúc thương
Cùng em lặng lẽ đếm trăng sương
Mây đan áo xám choàng phố núi
Sưởi ấm dùm anh một bóng hường
Hỏi rằng chốn ấy tuyết sương chan
Anh có bâng khuâng gọi nắng vàng
Hong tình xa khuất đôi bờ thẳm
Hay dòng tình sữ đã sang trang
Đà Lạt chiều nay hơi rét ngân
Bài thơ viết mãi chẳng nên vần
Phiến đá xanh rêu vàng kỷ niệm
Nhưng lòng chưa nhạt bóng tình nhân
NHẬT LỆ