Chơi với nhau suốt mấy mươi năm, Lương Minh hiểu hết những tình ý và những đam mê da diết của lòng tôi. Nên khi tôi viết bài ” Văn lân gia lý tranh ” của Từ An Trinh, Lương Minh đã bỏ công tìm tặng tôi một bức tranh.
Phải nói ngay và chính xác, bức tranh là một tuyệt phẩm! Người đẹp trong tranh đích thị là người đẹp ngồi đàn, người đẹp trong mơ, người đẹp trong thơ của Từ và bao kẻ hậu sinh. Nếu chỉ dùng một câu của Lý Bạch tả Dương Quý Phi : ” Vân tưởng y thường hoa tưởng dung ” thì e không đủ, mặc dù câu thơ đã hết sức mỹ miều. Xiêm y tưởng là mây, dung nhan tưởng là hoa.
Chắc phải dùng tới hai câu của Nguyễn Du tả Vương Thúy Kiều mới nói lên hết được cảm xúc của người thưởng ngoạn:
” Rõ ràng trong ngọc trắng ngà,
Rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên.”
Dưới bóng che của những đại thi hào đó, kẻ hậu học nào định mon men đặt vào bức tranh trên đôi dòng lạc khoản thì đúng là không tự lượng sức! Nhưng giờ không lẽ ngồi im, lấy mắt trơ nhìn? Có phải là đạo không?
Cho nên kẻ hèn nầy đành phải lấy hết sức bình sinh ho ra ít câu thô mộc. Có làm xấu đi bức tranh ít nhiều, mong hải nội chư quân tử lượng thứ,
Sơn hà đại địa,
Núi đồi Em phồn thực phì nhiêu.
Cảm ơn trời đất rất nhiều
Đã sinh Em để mỹ miều nhân gian.
Chân núi Cấm, ngày sơ thu,
Quách Đào